Insane
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327325

Bình chọn: 8.00/10/732 lượt.

bọt, không khỏi lòng thầm giật mình.

Kỷ Vĩ Thần muốn một gian ghế, tầm mắt không sai, có thể trực tiếp thưởng

thức cách đó không xa cảnh đêm bờ sông đẹp mê người. Nhưng loại hoàn

cảnh này lại làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm giác không được tự nhiên, bởi vì

gian ghế này bố trí thập phần ưu nhã, dường như là dành cho các cặp tình nhân hẹn hò.

Chọn cơm, hai người đều có chút trầm mặc, Hạ Cảnh

Điềm đem ánh mắt chuyển qua ngoài cửa sổ, trông về phía xa phong cảnh bờ sông. Nhưng suy nghĩ lại loạn lên, bởi vì nàng cảm giác được đối diện,

Kỷ Vĩ Thần ánh mắt không hiểu phóng trên người nàng. Nàng một mực thầm

kêu, muốn dũng cảm một chút đối mặt, chính là lời nói cũng chưa nói

được, khuôn mặt lại trước đỏ lên, nàng cực mất tự nhiên mím mím môi,

không khí trầm mặc làm nàng hoảng hốt.

Nghĩ nghĩ, nàng nhớ tới

tháng sau phải tham gia hôn lễ Lâm Lâm, vô thức lên tiếng nói: “Kỷ

tổng, tháng sau tôi có thể xin vài ngày nghỉ không?”

Kỷ Vĩ Thần

nhấp một miếng trà, dùng ánh mắt hỏi nàng, Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi lên

tiếng nói: “Tôi có người bạn sẽ kết hôn, tôi muốn đi tham gia hôn lễ của cô ấy.”

Hạ Cảnh Điềm nguyên lai tưởng rằng hắn sẽ không đáp ứng, đã thấy hắn gật gật đầu, mở miệng đã đáp ứng : “Có thể.”

“Thật sự?” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được có chút tung tăng như chim sẻ.

“Trong mắt cô, tôi là một người nói không giữ lời sao?” Kỷ Vĩ Thần từ tiếng nói lộ ra một chút không vui. Dùng cơm xong, Hạ

Cảnh Điềm vốn định quay về nhà, nhưng Kỷ Vĩ Thần lại không cho nàng từ

chối, giọng điệu làm cho nàng phải lên xe, Hạ Cảnh Điềm đành phải ngồi

lên. Sauk hi Hạ Cảnh Điềm nói rõ địa chỉ, lái xe tới chỗ nàng ở trọ,

đứng ở dưới lầu, Kỷ Vĩ Thần nhìn lướt qua khu nhà mà không thể tin được, âm thầm có chút kinh ngạc, nguyên lai tưởng rằng Hạ Cảnh Điềm cùng Đỗ

Thiên Trạch có quan hệ mập mờ, thì ít nhất hắn ta phải giúp nàng ở một

khu tốt hơn thế này.

Hạ Cảnh Điềm xuống xe, tranh thủ thời gian hướng hắn giơ tay lên nói: “Cám ơn bữa tối của ngài, Kỷ tổng đi thong thả.”

Kỷ Vĩ Thần nhấc lên lông mày, con ngươi chậm rãi dao động, sau đó xe của

hắn cũng xông ào vào trong đêm tối. Sau lưng, Hạ Cảnh Điềm kinh

ngạc nhìn bóng xe, không hiểu ngẩn ngơ, không thể nói vì cái gì, đêm

nay bữa cơm này nàng có chút thụ sủng nhược kinh, còn có nho nhỏ kích

động.

Phụ nữ, trời sinh chính là thích suy nghĩ nhiều, Hạ Cảnh

Điềm cũng vậy, khi lên thang lầu, nàng không khỏi tự hỏi, Kỷ Vĩ Thần vì

cái gì đột nhiên mời mình ăn cơm? Vì cái gì vừa muốn đưa mình về nhà? Vì cái gì xế chiều hôm nay không đáp ứng mà ở lúc ăn cơm lại đáp ứng rồi

chuyện nàng đổi vị trí? Liên tiếp những vấn đề, Hạ Cảnh Điềm không thể

tìm được một lý do, bởi vì tâm tư Kỷ Vĩ Thần nàng gần đây đoán không ra.

Trong căn phòng an tĩnh, Đỗ Thiên Trạch đã chờ đợi suốt hai ngày, đây coi như là một phá lệ từ trước đến giờ, hắn trước kia rất ít khi an phận đứng ở trong phòng, nhìn qua ngoài cửa sổ phong cảnh, bình tĩnh qua đi hắn y

nguyên không cách nào tìm một lý do thích hợp thuyết phục mình gọi điện

cho nàng, nhưng, đáy lòng lại nghĩ, nàng bây giờ đang làm cái gì?

Tâm phiền ý loạn bĩu bĩu môi, hắn không khỏi thở dài một hơi, bắt đầu vì

mình lần trước là người gây sự mà cảm thấy hối hận. Nhưng đó cũng là cực hạn của hắn rồi, nếu không hắn không dám khẳng định mình có thể hay

không nói ra những lời càng đả thương người khác…, đều nói chuyện tình

yêu là khó nói, hắn hiện tại có chút hiểu biết rồi.

Trong đầu nhớ tới tối hôm qua cha đã nói…, Đỗ thị ba tháng trước ở Paris đầu tư một

hạng mục mới, chuẩn bị cho hắn đi quản lý, hơn nữa nghe cha nói giọng

điệu giống như đối với chuyện này rất kiên trì. Hắn suy nghĩ, thuận

theo ý cha mà đi Paris cũng không tồi, chẳng những có thể giải sầu,

cũng có thể sửa sang lại suy nghĩ, có lẽ công việc lu bù lên, hắn có thể điều chỉnh tốt tâm tính, một lần nữa đối mặt Hạ Cảnh Điềm. Nghĩ xong,

hắn trực tiếp bấm điện thoại cho trợ lý, “Cho tôi vé máy bay buổi chiều ngày mai.”

An bài xong, hắn thật sự cảm giác thoải mái, đang

muốn đứng dậy đã thấy Lâm Tiểu Dạ đẩy cửa vào. Cô giống như biết rõ Đỗ

Thiên Trạch tâm tình phiền não, hai ngày này cũng rất ít xuất hiện, chỉ

là ngẫu nhiên đến quan tâm vài câu, đêm nay, xem cách ăn mặc của cô,

chắc hẳn lại muốn đi tham gia yến tiệc gì.

“Anh Thiên Trạch, anh muốn đi ra ngoài?” Lâm Tiểu Dạ mẫn cảm phát giác được hướng đi của hắn.

Đỗ Thiên Trạch đứng người lên, cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, thuận tiện vứt lại một câu: “Đi ra ngoài giải sầu.”

Lâm Tiểu Dạ khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, không khỏi thầm kêu, xem ra Đỗ Thiên Trạch đã đem Hạ Cảnh Điềm quên đi. Cô đương nhiên biết rõ Đỗ Thiên

Trạch phiền là chuyện gì, cùng Hạ Cảnh Điềm chia tay chính là chuyện cô

vui nhất, tranh thủ thời gian chạy lên thân mật giữ chặt cánh tay của

hắn: “Em đi cùng anh.”

Nguyên lai tưởng rằng Đỗ Thiên Trạch sẽ vui vẻ đáp ứng, đã thấy hắn giãy tay của cô ra, thản nhiên nói: “Không cần.”

Nhìn Đỗ Thiên Trạch rời đi, Lâm Tiểu Dạ ở phía sau tức giận dậm chân một

cái, vì cái gì Thiên Trạch còn chưa có đem cô để