
Điềm phiết môi, đáy lòng vẫn còn có chút lo lắng vấn đề ăn
uống của Đỗ Thiên Trạch, bởi vì hắn cũng không phải người thích nghe chủ ý người khác, nghĩ nghĩ, Hạ Cảnh Điềm cắn răng nói”Ý của anh là bảo tôi giúp anh nấu?”
“Cô sẽ chứ?” Đỗ Thiên Trạch có chút chờ mong hỏi, đáy mắt ý tứ rất rõ ràng.
Hạ Cảnh Điềm mặt lộ khó xử, tối hôm qua Kỷ Vĩ Thần gọi điện đã làm cho
nàng trong lòng run sợ rồi, nàng không biết hôm nay đi công ty phải như
thế nào đối mặt hắn, nàng thở dài, lắc đầu nói”Tôi không được, tôi không có thời gian.”
“Bỏ công việc của cô đi, tôi mướn cô, tiền lương
cao tôi đều cho được.” Đỗ Thiên Trạch không chút do dự nói, kỳ thật
những lời này hắn giấu ở trong lòng đã lâu rồi.
“Bây giờ không
phải là vấn đề này, vấn đề là tôi thiếu nợ Kỷ Vĩ Thần. . . . . .” Hạ
Cảnh Điềm thiếu chút nữa nói hớ, ngực quýnh lên, dừng ngay câu mấu chốt, nàng mân mím môi, buồn bực nói “Thôi, không nói.”
Nhưng là Hạ
Cảnh Điềm lại đưa tới Đỗ Thiên Trạch hoài nghi, hắn bình tĩnh nhìn thẳng Hạ Cảnh Điềm, đột nhiên, Đỗ Thiên Trạch trong óc hiện lên một đạo ánh
sáng, hắn giác ngộ cha Hạ Cảnh Điềm còn đang nằm viện,
Như vậy Hạ Cảnh Điềm nhất định là thiếu Kỷ Vĩ Thần tiền? Nghĩ xong, hắn thấp giọng nói”Cô thiếu nợ Kỷ Vĩ Thần tiền à? Bao nhiêu?”
Đỗ Thiên Trạch
làm cho Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, không thể tưởng được lại bị hắn đoán
được rồi, mặt đẹp ửng hồng, nàng quay đầu ra nói “anh không cần lo, tôi
không muốn nói.”
Đỗ Thiên Trạch lại phát hỏa, cô gái ngốc, thiếu
tiền sao không tìm hắn? Còn muốn chạy tới làm tình nhân cho người ta,
thật sự là. . . . . . Đáng chết, nói không ra ngực nổi lên một mồi lửa,
ánh mắt của hắn trầm tĩnh như thần, chăm chú chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm
ánh mắt tránh né, giọng điệu ép hỏi, “Cô nói a, anh ta cho cô bao nhiêu
tiền?”
Hạ Cảnh Điềm căn bản không nghĩ dây dưa vấn đề này, nàng
cắn môi dưới quật cường lên tiếng, “Anh từ từ ăn, tôi đi làm đây.” Nói
xong, để đũa xuống cầm lấy túi trên ghế muốn rời đi.
Đỗ Thiên
Trạch cũng đi theo để đũa xuống, khuôn mặt tuấn tú có chút âm trầm khó
coi, bước nhanh theo kịp, một cái túm lấy tay Hạ Cảnh Điềm, đem nàng kéo lại, giọng điệu gầm nhẹ nói”Ba của cô nằm viện, vì vậy mà mượn tiền anh ta.”
Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt kinh ngạc đã nói rõ hết thảy, Đỗ Thiên Trạch ngăn không được khẽ nguyền rủa lên tiếng, “Đáng chết, cần tiền
sao không nói tôi một tiếng? Không nên đem mình bán cho người khác?”
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn trong một khắc tái nhợt, nàng oán hận bỏ
ra tay Đỗ Thiên Trạch, gầm nhẹ trở về, “Anh buông tay, tôi là cái gì nói với anh? Tôi cũng không phải ăn mày.”
“Cô. . . . . .” Đỗ Thiên
Trạch bị Hạ Cảnh Điềm những lời này chấn tỉnh, hắn mới phát hiện mình
đến cỡ nào luống cuống, hắn vô ý nhíu mày, tức giận đầy mình lại chỉ đè nén, bởi vì hắn biết rõ bây giờ nói gì cũng đã muộn, hắn tuy tức
giận Hạ Cảnh Điềm thời điểm khó khăn không có nói cùng hắn, nhưng là,
hắn hiện tại cũng không có tư cách trách cứ nàng, ngay tại lúc hắn ngây
người, Hạ Cảnh Điềm giãy tay của hắn ra, bước nhanh ra đại sảnh, Đỗ
Thiên Trạch trơ mắt nhìn bóng lưng Hạ Cảnh Điềm, cũng không dám đuổi
theo.
Quay đầu lại, cả phòng đều là khí tức của nàng, hình bóng
của nàng, Đỗ Thiên Trạch ảo não khẽ gọi, giận dữ muốn đánh người, trong lòng tức giận làm cho hắn cơ hồ nổi điên.
Hạ Cảnh Điềm cũng tức
giận không thôi, đi ở trên đường, trong lòng hỗn loạn, Đỗ Thiên Trạch
không hiểu tức giận làm cho nàng có chút khó lý giải, chỉ phải âm thầm
an ủi mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì, một tháng sau, sự
tình gì cũng không có, a không, chỉ có hai mươi chín ngày nữa, chết
tiệt, tháng này không có ba mươi mốt a!
Đi thẳng tới công ty, đi
vào văn phòng vừa vặn cách giờ làm còn có mười phút, Hạ Cảnh Điềm vừa
đi vào tinh thần có chút không tập trung, Kỷ Vĩ Thần tối hôm qua tắt
điện thoại, tựa như một chất nổ tùy thời đều đem nàng nổ bay, trên bàn
chồng chất văn kiện, làm cho nàng đau đầu không thôi, công tác đối với
nàng mà nói, cũng không phải dễ dàng như vậy ứng phó, có khi, một email
phải nghĩ nửa ngày mới dám phát, hôm nay tâm tư hoảng hốt, tập trung
giảm xuống, liên quan đến tâm tình đang hỗn loạn của nàng.
Thay
Ngô Kiệt rót một ly cà phê, thuận tiện cũng rót cho mình một ly để nâng
cao tinh thần, đang lúc nàng chuẩn bị toàn tâm đầu nhập vào công tác thì trên bàn, điện thoại chói tai vang lên, nàng tự dưng sợ nhảy dựng, cầm lấy microphone, đối diện truyền đến rõ ràng là thanh âm trầm thấp của
Kỷ Vĩ Thần, “Tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Hạ Cảnh Điềm trong lòng động, nhanh nhanh lên tiếng, “Có chuyện gì. . . . . .”
“Phanh.” một tiếng, hắn dập máy. Hạ Cảnh Điềm đầu trống rỗng, thật lâu, mới khôi
phục thần trí, thở dài một hơi, trong lòng mình an ủi, nên tới sẽ tới ,
trốn cũng không được, nàng mang theo cảm giác lo sợ bất an hướng đến
phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần, đáy lòng cũng đang bồn chồn, hắn giọng
điệu rõ ràng không vui, như vậy, gọi nàng đi đến, không phải là hỏi nàng chuyện tối ngày hôm qua chứ!
Hạ Cảnh Điềm còn không có nghĩ n