
hì hì nở nụ cười, đáy lòng có chút ngọt hưng phấn .
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt đỏ bừng, vừa rồi trong đại sảnh, thật sự nàng kìm
lòng không được ôm lấy hắn, nhưng là, đều là bởi vì nhìn hắn đáng
thương mới làm vậy, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi, thấp giọng phản bác: “Anh. . . . . .anh tự mình đa tình, tôi làm sao có thể thích một bệnh nhân
như anh?”
“Khái khái. . . . . . Khái. . . . . . Khái. . . . . .”
Hạ Cảnh Điềm giọng điệu cứng rắn, lại nghe đến Đỗ Thiên Trạch đột nhiên
nặng ho khan vài tiếng, mày kiếm nhăn thành một đoàn, thần sắc dường như rất khó chịu .
Hạ Cảnh Điềm thần kinh xiết chặt, ân cần vỗ vỗ lưng của hắn, vội hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi. . . . . . Tôi lạnh quá. . . . . . Có thể ôm tôi một cái được không?” Đỗ Thiên Trạch khó khăn mở miệng. Ánh mắt khát vọng nhìn Hạ Cảnh Điềm,
thân thể có chút lung lay sắp đổ.
Hạ Cảnh Điềm không chút suy
nghĩ, lập tức ngồi qua, giang tay ôm lấy hắn, lại không biết, tựa ở
trong ngữ Hạ Cảnh Điềm mềm mại, Đỗ Thiên Trạch cặp mắt lại lộ ra vẻ
gian kế thực hiện được, mỉm cười, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên nghĩ đến cái
gì, vội vàng đem hắn đẩy ra, nhanh nhanh đi vào phòng hắn, trong tay cầm một cái chăn đi ra, muốn đắp lên trên người Đỗ Thiên Trạch, Đỗ Thiên
Trạch lập tức che miệng kêu lên: “Đem cái kia lấy ra, tôi đối với chăn
lông bị dị ứng.”
Hạ Cảnh Điềm lập tức đem chăn lông cầm rời xa một ít, thấp giọng kêu lên: “Vậy anh nói lạnh, nên làm cái gì bây giờ?”
Đỗ Thiên Trạch tức giận kêu lên: “Cô cũng không cho tôi mượn thân mình sử dụng sao?” Cô gái này cũng đần thế sao.
Hạ Cảnh Điềm đâu nghĩ đến Đỗ Thiên Trạch đang đùa nàng? Chỉ cần vừa nghĩ
tới Đỗ Thiên Trạch bệnh, nàng tâm tư khó có thể bình an, bất đắc dĩ hết sức, chỉ phải ngồi qua, Đỗ Thiên Trạch đã được như nguyện tựa ở trên
vai Hạ Cảnh Điềm, cùng thân thể nàng chăm chú chạm nhau, cảm thụ được
nhiệt độ từ trong thân nàng truyền tới, hắn đột nhiên hối tiếc nghĩ, vì
cái gì sớm không nghĩ tới biện pháp này ? A, phụ nữ a! dễ mềm lòng.
“Khá hơn chút nào không?” Ôm một hồi, tiếp theo thấp giọng hỏi, có thể là
bởi vì trong lòng không có tạp niệm! Bị Đỗ Thiên Trạch như vậy thân mật
ôm dựa, nàng không có sinh ra một điểm phản ứng, cứ đem mình lmà một lò
sưởi ấm, chính là Đỗ Thiên Trạch lại khó chịu, Hạ Cảnh Điềm mùi thơm
trên cơ thể tràn ngập hắn, nhàn nhạt lại say lòng người, tự dưng quyến
rũ ra tạp niệm, tay của hắn không tự giác vòng lên thắt lưng Hạ Cảnh
Điềm, môi mỏng lặng lẽ phớt qua gương mặt phấn nộn.
Đỗ Thiên
Trạch hành động này đánh thức nàng, Hạ Cảnh Điềm trong lòng xiết chặt,
quay đầu lại sững sờ trừng mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tươi cười
tà tứ, lập tức tỉnh ngộ lại, tiếp theo trong nháy mắt, gầm nhẹ nói:
“Anh. . . . . .Đồ xấu xa. . . . . .”
Hạ Cảnh Điềm bộ dạng này
trông rất mê người, hắn một phát vươn tay bắt được Hạ Cảnh Điềm, cười
nói: “Là cô trước cười tôi là người bệnh, nên trừng phạt.”
“Anh. . . . . . Tôi không để ý tới anh.” Hạ Cảnh Điềm thở phì phì nói xong, lấy túi xách bước đi, lại nghe đến Đỗ Thiên Trạch giọng điệu lập tức yếu đi rất nhiều, thần thái mỏi mệt nói: “Không cần phải đi, đêm nay ở lại
cùng tôi có thể chứ?”
“Ở lại để bị anh khi dễ sao?” Hạ Cảnh Điềm tức giận.
“Tôi cam đoan sẽ không đụng đến cô, nói gì thì tôi cũng không còn sức lực.”
Đỗ Thiên Trạch trầm thấp lên tiếng, thần sắc đáng thương, gương mặt tỏ
ra rất chân thật, Hạ Cảnh Điềm trong lòng mềm nhũn, chỉ phải thở dài,
lên tiếng nói”Được rồi! Tôi đi ngủ khách phòng.”
Hạ Cảnh Điềm ở
lại biệt thự, bất tri bất giác đợi đến mười một giờ, mà lúc này, trong
biệt thự Kỷ Vĩ Thần, trên sôpha trắng lớn đang nằm một bóng dáng, lười
biếng Kỷ Vĩ Thần nheo lại đôi mắt, bởi vì muốn uống cà phê, mà nghĩ tới cô gái đến giờ chưa về, trong lòng đang suy đoán nàng đang ở đâu, sau
lưng trong phòng tắm, Trình Thủy Tâm đang tắm rửa.
Cầm lấy điện thoại, tìm được số Hạ Cảnh Điềm, cứ như vậy gọi tới, giống như hỏi nàng đi nơi nào đã thành chuyện đương nhiên.
Hạ Cảnh Điềm đang cùng Đỗ Thiên Trạch xem phim, nghe thấy điện thoại vang
lên, vừa suy đoán muộn như vậy ai lại gọi tới, vừa cầm lấy, khi thấy ba
chữ Kỷ Vĩ Thần nàng nhịn không được khẽ run rẩy, cả người đều cứng ngắc lại, mà nàng biểu lộ này đương nhiên bị Đỗ Thiên Trạch nhìn trong mắt,
sự không vui âm thầm nổi lên trong cặp mắt đẹp.
Hạ Cảnh Điềm nhìn điện thoại reo, đang suy nghĩ có nên tiếp hay không, Kỷ Vĩ Thần lúc này gọi tới vì chuyện gì, vô thức ấn nút trả lời, dùng giọng điệu thập
phần bình tĩnh lên tiếng: “Alo “
“Cô đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Vĩ Thần thanh âm trầm thấp truyền tới.
“Tôi đang. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm đang suy nghĩ muốn như thế nào nói dối,
chỉ thấy Đỗ Thiên Trạch đầu ghé sát vào, rống to: “Là ai a! mau tắt
máy.”
Hạ Cảnh Điềm lại càng hoảng sợ, tay đẩy ra Đỗ Thiên Trạch,
tức giận khẽ nói “Anh có thể nói nhỏ một chút không, đi qua một bên.”
Đẩy ra Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm đang muốn lên tiếng, lại nghe đến
đối phương truyền đến thanh âm tắt điện thoại, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ lập
tức hóa đá, trời ạ! Kỷ Vĩ Thần