
bạn, thật tình trong lòng cô không có
nổi hình mẫu đẹp trai cố định rõ ràng. Năng lực giám định vẻ đẹp trai của Carol
không biểu hiện ở thần tượng cô lựa chọn, mà biểu hiện ở cái tật bắt bẻ thần
tượng của người khác. Cái bệnh ấy, Carol không nói ra thì không ai nhận thấy.
Hễ Carol nói, mọi người đều nhận ra, hơn nữa hễ nhận ra là đồng ý ngay.
Bản
thân Carol cũng không hiểu tại sao mình lại hay bắt, xoi mói vẻ đẹp trai như
vậy. Nghe người khác nói, trong nhà có bố và có anh đẹp trai, thường thường hay
đem so sánh, bắt bẻ cái đẹp trai của người khác, vì từ nhỏ sống với người đẹp
trai, có năng lực cảm nhận, năng lục so sánh cao. Chẳng khác gì các cô gái Hồ
Nam không sợ cay, từ nhỏ đã ăn cay, ăn thức ăn người Giang Nam cho là cay, chắc
chắn không có cảm giác cay. Carol không cảm thấy ông ấy đẹp trai, cô biết có
một sô bạn nữ cho rằng đẹp trai, có thể vì quan hệ giữa cô và ông ấy khác với
những người kia, có thể vì lúc ấy cô còn nhỏ, có thể vì vẫn căm giận ông ấy.
Nhưng
Carol thấy mình dễ dàng nhận ra nhược điểm của con trai, rất có thể vì ông ấy
làm cho cô vô tình hay hữu ý để ý đến nhược điểm của con trai. Từ nhỏ Carol đã
biết cái tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt của ông ấy, cho nên cô đánh giá cái
đẹp của ngời con trai luôn luôn gắn với tài hoa và nhân phẩm, một khi phát hiện
tài hoa hoặc nhân phẩm không tốt thì cô không nghĩ đấy là người đẹp trai.
Nếu như
lúc này nếu cùng mấy đứa bạn bàn luận thế nào là đẹp trai như hồi xưa, chắc
chắn Carol sẽ đưa Jason ra. Trong mắt Carol, Lưu Hoa quê mùa, Lưu Đức Hoa quá
lùn, Kennedy Con quá ngốc, nghe nói Knnedy Con thi luật sư đến ba lần mà vẫn
không đỗ, báo chí nói anh không còn ra thể thống gì. Suy nghĩ một lúc, bỗng
Carol nhớ ra cái áo khoác ngoài của Jason vẫn còn ở đây, lúc anh về quên trả
cho anh. Cô nghĩ, trời ấm áp, không cần phải đắp chăn, đêm nay đắp cái áo này
ngủ cũng được.
Carol
ngồi dậy, lấy cái áo đưa lên mũi ngửi một lúc, cô chú ý dòng chữ trên lưng áo:
“Con tôi được lên bản danh dự Trường trung học Collins”, Carol không hiểu ý
dòng chữ này, nhưng người Mỹ rất li kì quái đản, trên áo họ có thể in bất cứ
chữ gì. Cô nhớ, trên mạng đã trông thấy một phụ nữ Mỹ trong ngày bầu cử, mặc
chiếc áo phông có in hình bộ sinh dục ngoài của phụ nữ và dòng chữ “The only
Bush I like is my own”.
Phải
mất một lúc cô mới hiểu ý nghĩa dòng chữ kia, thấy rất khâm phục phụ nữ Mỹ,
phục họ bạo gan, cũng phục cá tính hài hước của họ nữa, dù đen hay vàng, nhưng
Carol khẳng định đấy là một thứ hài hước. Nghe nói người Mỹ rất coi trọng tính
hài hước, ai không hài hước coi như không có trí tuệ.
Carol
nằm trên giướng đắp cái áo của Jason, nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc mơ
ngọt ngào, thăm thẳm.
Hôm
sau, từ tám giờ sáng cho đến tận ba giờ chiều, Carol đi theo Siêu đến khắp mọi
nơi, làm đủ thứ thủ tục, xin số SSN, đến bộ phận dịch vụ nhà trường để đăng ký,
mua bảo hiểm y tế, đến khoa để báo cáo đã có mặt, vân vân.
Phùng
Siêu tay chân tháo vát, mồm miệng nhanh nhẩu, vừa đưa Carol đi, vừa thêm dấm
thêm ớt thông báo cho vô biết mọi thông tin về đất nước và con người Mỹ, giải
bóng đá trong trường, các hoạt động của tổ chức hội sinh viên, bình chọn hoa
hậu mỗi lần có sinh viên mới đến…, những gì Siêu biết đều truyền đạt lại cho
Carol bằng hết.
Trong
cả đống thông tin, Carol thích nhất thông tin cuối cùng, hiếu kì hỏi lại:
- Sinh
viên năm nay mới đến ai là hoa hậu?
- Phải
chờ đến đêm hội Trung thu Quốc khánh mới công bố.- Siêu tỏ ra thông thạo.
- Vì
trong đêm ấy mọi người mới lộ mặt và mới bình chọn người đẹp. Nhưng chỉ là cánh
nam sinh bình với nhau, không phải bình chọn công khai. Đêm hôm ấy tất cả nam
sinh viên Trung Quốc ở đây đều chạy đi xem người đẹp, có gia đình hay chưa đều
như nhau. Nghe nói có cậu đã có vợ, hôm ấy cũng cất nhẫn cưới đi để nói dối
người đẹp. Đến hôm ấy bạn nên chú ý xem ngón tay cậu nào có dấu vết đeo nhẫn ấy
nhé.
Carol
nghe, hình như nhớ lại tất cả, lại như không nghe thấy điều gì, tiện thể nhớ
lại xem Jason có đeo nhẫn hay không? Cô không nhớ nổi, nhưng cảm thấy hình như
anh không đeo nhẫn, nếu có đeo, chắc chắn cô đã chú ý. Nhưng đàn ông Trung Quốc
có mấy ai đeo nhẫn cưới.
Carol
cứ bước đi theo Siêu, mong làm xong việc rồi về căn phòng nho nhỏ, thấy thật dễ
chịu. Cô thấy cuộc sống của mình có thể chia làm hai phần lớn: vật chất và tinh
thần, thật và ảo, ngoài mặt và nội tâm, động và tĩnh, ngày và đêm, đầu óc và
trái tim.
Ban
ngày học tập và làm việc, tiếp xúc với mọi người, ăn uống, trang phục, đó là
cuộc sống vật chất, đầu óc tham dự nhưng trái tim thì không. Thành tích học tập
của Carol xưa nay vẫn tốt, không mất nhiều công sức, cô thấy ở trường nào cũng
vậy, thật ra lúc thi vào thì khó, thi vào được rồi rất ít có trường hợp nào không
học nổi. Cho nên cô lúc nào cũng chú ý đến “đầu vào”.
Lên
trung học phổ thông, cô phải cố gắng để thi vào đại học B. Thi được đại học B,
mục tiêu của cô là phải làm nghiên cứu sinh của đại học N. Làm được nghiên cứu
sinh rồi. lại chuẩn bị ra