Pair of Vintage Old School Fru
Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322181

Bình chọn: 9.00/10/218 lượt.

vẫn chưa đến cơ

đấy. Tôi là Phùng Siêu, chủ nhà thứ hai của bạn, hihi…

Phùng

Siêu mới đến cách đây nửa năm, ở cùng với người khác được nửa năm, về sau thuê

một tầng của ông chủ nhà tên là Turner, có hai phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ

sinh, vì phải thuê cả tầng, một mình cậu ta không ở nhiều như thế, vậy là đăng

quảng cáo trên mạng, cho Carol thuê lại một phòng. Hai phòng ngủ riêng biệt,

cho nên coi như bạn ở cùng, tự xưng là chủ nhà thứ hai.

Carol

nghĩ, cậu Siêu này nếu nhìn một mình còn có thể coi là tạm được, cao chừng

1m74, trắng trẻo, đeo kính cận, trông nho nhã thư sinh. Nhưng đặt bên cạnh anh,

trông cậu ta rất ấu trĩ, chưa thành thạo, không có vẻ đàn ông. Cậu ta chạy ra

ngoài hai lần, mỗi lần mang vào một cái hành lý, nhưng hai cái vali lớn để lại

cho Jason.

Jason

sau khi đưa hết đồ đạc lên tầng, anh liền vào bếp đun nước. Siêu dẫn Carol đi

xem khắp nơi, đưa chìa khóa cửa ngoài và cửa phòng cho cô, hỏi cô tại sao đến

muộn. Rất nhanh chóng, Jason đưa nước nóng vào, tay cầm theo cái cốc, anh rót

nước sôi vào cốc, để nguội, sau đấy đưa cho cô cái thể điện thoại, nói với

Siêu:

- Điện

thoại bên chỗ cậu à? Điện thoại không dây phải không? Nếu vậy đưa sang đây cho

Carol gọi về nhà, nhất định mẹ cô ấy sốt ruột lắm.

Siêu

chạy về phòng mình lấy điện thoại mang sang. Jason hướng dẫn Carol cách sử dụng

thẻ điện thoại, chờ cho cô kết nối được đường dây, anh nói với Diêu:

- Tớ

giao cô ấy cho cậu đấy nhé, chăm sóc cô ấy cho cẩn thận.

Nói

xong anh đứng dậy ra về. Carol định tiễn nhưng anh đưa tay ra hiệu, bảo cô cứ

gọi điện, không cần phải tiễn. Cô đứng bên cửa sổ, nhìn theo anh đi ra cổng,

chui vào xe, khởi động máy rồi nhanh chóng biến mất trong màn đem, có cảm giác

như mất đi thứ gì đó, miệng đang nói chuyện với mẹ, nhưng lòng ở tận đâu đâu.

Carol

kể với mẹ mọi chuyện trên đường đi, bản thân cũng không biết mình đang nói

những gì, chỉ nghe mình liên tục nhắc đến cái tên Jason, có cảm giác

như một Carol khác đứng bên cạnh chỉ điểm. Hỏng haner rồi, mày bị anh hớp hồn

rồi! Siêu vẫn đứng bên chờ đợi, giới thiệu cho cô về máy giặt, hòm thư và các

thứ khác để cô sau này giặt giũ, lấy thư, nhưng cô không còn tâm trí nào nghe

Siêu nói.

- Muộn

lắm rồi, em cũng rất mệt, phải tranh thử ngủ một giấc. – Carol nói.

- Được

thôi, để mình chỉ cho bạn biết nơi tắm giặt, bạn đi tắm rồi ngủ.

Carol

đi tắm, nằm trên cái giường nhỏ của mình, nhưng không sao ngủ được có thể vì

lệch múi giờ, cô chỉ nằm suy nghĩ vẩn vơ. Carol nghĩ lại, hồi trước đây cùng

với mấy đứa bạn cùng phòng bàn chuyện thế nào mới gọi là đẹp trai. Hình mẫu đẹp

trai của Lệ giống như ca sĩ ngôi sao Lưu Hoa, Lệ thích cái giản dị, chân thật,

sâu sắc của anh ta.

Nhạn

nghe Lệ say mê nói về Lưu Hoa, liền cười chế giễu:

- Ôi

ôi, vậy mà gọi là đẹp trai à? Quê một cục, anh ta diễn vai bác nhà quê thì hợp

lắm, tớ không thèm xem phim của anh ta đóng. Nếu cậu không nói đến anh ta thì

tớ cũng không biết tên anh ta là gì, tức là cái tên Lưu Hoa chỉ kém Lưu Đức Hoa

một chữ, nhưng hình hài và phong độ thì cách nhau một trời một vực.

Lệ cười

ngặt cười nghẽo:

- Mẹ

ơi, cứ tưởng đẹp trai của đằng ấy cao siêu thể nào, hóa ra là một ngôi sao lỗi

thời. Đằng ấy biết Lưu Đức Hoa cao bao nhiêu không? Một mét bảy, đằng ấy còn

cao hơn.

Nhạn

tức quá chỉ muốn xé miệng Lệ:

- Ai

bảo anh ấy cao một mét bảy? Mày…

Linh

xuất hiện, giảng hòa:

- Thôi

thôi, vì một thằng đàn ông, lại là thằng già, có đáng để cãi nhau không? Theo

tớ, Lưu Hoa hay Lưu Đức Hoa cũng vậy, không ai đẹp trai cả. Đàn ông Trung Quốc

ấy à, đường nét không rõ ràng, mắt mũi ngang với mực nước biến, có đẹp trai đến

thế nào thì cũng chỉ vậy thôi. Giống như ai đó đã miêu tả, mặt vàng như nghệ,

mồ hôi nhễ nhại, trông như cây nến sắp tan chảy. Nói thật nhé, tớ không thấy

một ngôi sao nam giới nào của Trung Quốc xem lọt mắt.

- Oa,

đằng ấy sùng ngoại đến cực điểm. – Ba người còn lại cùng kêu lên.

- Tớ

không đội cái mũ sùng ngoại đâu. –Linh kiêu ngạo kêu lên. – Sùng ngoại ấy à,

tức là sùng bái mọi thứ của nước ngoài, nhưng tớ không sùng bái tất cả đám nam

minh tinh nước ngoài, tớ đây thực sự cầu thị, có tiêu chuẩn riêng, người lọt

mắt tớ ấy à, không phải bất cứ một nam minh tinh nào, mà là J.E.Kennedy Jr.

Nói đến

J.E.Kennedy Jr, Linh không thể không lấy điều thân yêu cô cất giấu trong lòng

ra gợi mở cho mấy cô gái háo sắc, vì lúc bấy giờ mọi người vẫn chưa có nhận

thức cảm tính đối với J.E.Kennedy Jr. Kết quả gợi mở mọi người đều cho

J.E.Kennedy Jr là đẹp trai, không những đẹp trai còn có phong độ vương giả,

đúng là con trai của cựu Tổng thống Kennedy. Nhưng đó là cái đẹp trai kiểu

phương Tây, lấy chuẩn mực phương Tây để đo người Trung Quốc à? Hay là sau này

đằng ấy định lấy Tây?

-Tớ ấy

à, chắc chắn sẽ lấy Tây. –Linh nói như đinh đóng cột. –Lai Đông với Tây rất

đẹp. Cậu thấy Phí Tường, Lý Gia Hân thế nào, đều là con lai cả đấy.

Trước

đây, trong những lúc như thế, Carol không xác định nổi mẫu hình đẹp trai, không

phải Carol không muốn trao đổi với các