The Soda Pop
Diễn Viên Đa Năng

Diễn Viên Đa Năng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325213

Bình chọn: 8.5.00/10/521 lượt.

lăn bánh. Anh ấy

ngồi ở phía trước, cách tôi một lớp kính bảo vệ trong chiếc xe limo. Tôi chỉ cười nhẹ mà đáp

-Chỉ là… em có cảm giác bà ấy biết chuyện gì đó… mà anh Cảnh nè, “nương nương” là như thế nào?

Dương Cảnh hơi ngạc nhiên,

-Điện hạ không biết sao? Nương nương là cách người ta gọi các quý phu nhân!

Tôi lại nhìn ra bên ngoài nghĩ ngợi.

-Thế… vợ của vua cũng được gọi là nương nương sao?

-Phải, trừ Hoàng hậu thì các phi tần đều là Nương nương. Thông

thường, cho khỏi nhầm lẫn, người ta sẽ thêm vào trước đó thứ bậc. Ví dụ

như Tam nương nương là vợ ba, Thập nhị Nương nương là vợ thứ 12… Ngoài

ra còn có một số người được phong tước hiệu. Thục phi nương nương là

người được vua xem là hiền thục, đoan trang nhất. Nhan phi nương nương

là người đẹp nhất. Hậu phi nương nương là có lòng thương người, phẩm

chất tốt nhất. Còn có Đoan, Tuyệt, Kim, Nhược v.v… Triều đại trước có

tới mười mấy tước hiệu cho các phi tần. Đến triều Quang Minh thì ít được dùng hơn…

Dương Cảnh say sưa giảng giải. Anh ấy biết rất nhiều, kiến thức chẵng thua gì các học giả tiếng tâm của Hoàng gia. Có thể xem đây là một mẫu

người “văn võ song toàn”. Trong đội cận vệ tôi thân nhất là Dương Cảnh,

anh ta thuộc kiểu người dễ gần. Nếu không phải vì giai cấp khác biệt thì chúng tôi đã là bạn rất thân của nhau rồi.

Trở lại cung điện lạnh lẽo, tôi nhanh chóng vùi đầu vào trong chăn.

Mấy đêm liền tôi mơ thấy ác mộng nên bị mất ngủ. Trong mơ tôi luôn thấy

mẹ mình và Ngạn Luật bị người ta giết chết. Tại sao lại như vậy? Đó là

hai người tôi yêu quý nhất trên đời, một đã xa tôi từ 5 năm trước, một

thì vẫn còn đây nhưng tôi lại thấy bất an. Một tuần tôi chỉ được nhìn

thấy anh một lần vào mỗi buổi chầu sáng thứ hai. Như vậy thì không đủ.

Để đảm bảo an toàn cho cả hai, tôi và anh không được tỏ ra thân thiết.

Quan hệ phải dừng lại ở mức Vua và quan thần. Có đôi lúc may mắn tìm

được cơ hội gặp gỡ thì tất cả lại không như tôi mong đợi. Không có cái

ôm hay lời lẽ yêu thương nào hết, chỉ toàn là chuyện chính sự, đôi lúc

tôi còn bị quở trách, nhắc nhở này nọ. Tôi thích gọi anh là bằng cái tên Ngạn Luật nhưng anh không đồng ý. Bắt buộc tôi phải kêu là Liêu tướng

quân hoặc Liêu Thần Phong. Tôi muốn cười với anh cũng bị khiển trách.

Ngày qua ngày, khoảng cách giữa hai anh em càng lúc càng xa. Anh ấy thay đổi nhiều, không còn giống như anh trai tôi trước kia nữa. Tôi lại thấy chính mình bị lạc lõng. Tôi rất sợ anh ấy biến thành người xa lạ. Thật

là khó chịu khi mang nặng tâm sự mà không biết giãi bày với ai. Ngay cả

Vi Linh – chị hầu gái thân cận nhất tôi cũng không dám thổ lộ. Ngạn Luật lúc nào cũng căn dặn tôi không được tin bất kì ai. Anh ấy nghi ngờ Vi

Linh có thể là một gián điệp, còn đội cận vệ cũng chưa hẳn là một đội

ngũ trung thành. Ngạn Luật trở thành một con người đa nghi, rất đa nghi! Tính nết của anh ta cũng xấu đi. Không biết có phải vì áp lực nào đó

hay không mà Ngạn Luật rất hay khinh khỉnh, ngay cả đối với tôi. Hầu hết mọi người vì tin tức thị phi lúc trước mà không thích Luật chẳng lẽ anh ấy còn muốn cả tôi phải chán ghét anh hay sao? Nói thật là tôi đang

phát điên đây! Ngạn Luật ơi, làm ơn nói cho em biết, anh rốt cuộc muốn

cái gì đây, anh không thể đối xử tốt với em một chút hay sao?

-Thưa Nữ Hoàng, Dĩ Linh công chúa đang đến thỉnh an.

Giọng nói lễ độ của Vi Linh kéo tôi thoát khỏi cơn buồn ngủ mơ màng. Tôi từ từ ngồi dậy trèo khỏi giường.

-Nữ Hoàng… em… không chải tóc lại à?

Tôi sờ lên đầu. Đúng là búi tóc có hơi lộn xộn vì lúc nãy bị tôi lăn vùi trên đệm

-Uhm… thôi khỏi đi… Đâu phải đi gặp người ngoài.

Tôi uể oải đi ra phòng khách. Dĩ Linh ngồi trên ghế gỗ ngẩn mặt nhìn tôi cười tươi. Chị cung kính đứng dậy xòe váy, cúi đầu

-Dĩ Linh thỉnh an Nữ Hoàng Điện hạ, chúc Người một ngày tốt lành!

Tôi thở dài và mời chị ngồi xuống.

-Lại khách khí với em rồi! Tuy là Nữ Hoàng nhưng em vẫn là em họ của chị đó thôi…

Dĩ Linh cười duyên cùng gật đầu

-Lâu rồi hai chị em mình không gặp nhau nên chị cố ý sang chơi. Hình như… chị đã làm phiền em đang ngủ?

Công chúa nhìn tôi soi mói. Lúc này tôi mới để ý, không chỉ đầu tóc

mà cả quần áo cũng bị xộc xệch. Nhìn lại Dĩ Linh, chị ấy mặt bộ đầm dài

màu xanh dương trang nhã, trên người đầy dủ trang sức quý giá, khuôn mặt diễm lệ có trang điểm nhẹ và mái tóc không cầu kì nhưng bóng lộn, không rối dù chỉ một sợi. Người thường có thể sẽ cho rằng chị ấy thích chưng

diện nhưng thật ra không phải. Hầu hết người trong Hoàng tộc đều biết

chú ý tới vẻ bề ngoài. Dù cả lúc lên giường họ cũng phải cẩn thận ăn

mặc. Đơn giản vì họ giống như “người của công chúng”, bất kì lúc nào

cũng có thể bị ghi hình, chụp ảnh. Vì thế tốt nhất là luôn đề phòng,

luôn biết xuất hiện như những quý tộc quyền quý, xứng đáng là người của

Hoàng gia.

Tôi thì không như vậy. Cái tính bất cẩn hời hợt vẫn không thay đổi dù bây giờ tôi đã là Nữ Hoàng.

-Uhm… em chỉ vừa thiu thiu thôi… hay để em vào trong sửa soạn lại…

-Ấy thôi thôi… là chị chứ có phải người nào? Chỉ là… em nên chú ý quần áo một chút. Như v