
trong tình trạng vẫn còn một nửa mê man. Bộ rèm giường màu hồng bồng bềnh và rực rỡ. Thứ màu sắc đó làm tôi thấy thân quen và
dễ chịu. Tôi rên rỉ cử động cái đầu. Sao hôm nay trời nóng thế nhỉ? Tóc
tôi rũ rượi xõa dài trên tấm chiếu. Là chiếu sao? Tôi mở to mắt nhìn.
Nào giờ đã quen nằm giường đệm, cảm giác này rất lạ. Đó là một chiếc
chiếu đan bằng vỏ cây, loại cây gì thì tôi không rõ. Những sợi thực vật
thẳng đều xếp vào nhau rất khéo. Trên chiếu vẽ nhiều hoa văn hình mặt
trời vàng sáng. Tất cả đều là mặt trời. Tôi bắt đầu chú ý nhìn xung
quanh. Hình như có ai đó ở gần. Mắt tôi điều chỉnh lại để nhìn cho rõ.
Có 2-3 cái đầu đang chụm lại bên trên. Tiếng nói chuyện khe khẽ nhưng
vẫn gây ồn ào. Họ nói cái gì đó mà tôi không hiểu được. Tôi mở to mắt
nhìn. Có 3 người phụ nữ đang cúi xuống nhìn tôi. Họ trông giống nhau vì
ai cũng che mặt bằng thứ vải the màu cam tươi.
-Á!
Tôi bật người dậy làm 3 bà giật mình. Tôi lo lắng nhìn họ và lùi vào
sâu trên giường. Một trong ba bà đưa tay ra, ý muốn trấn an và nói:
-@#$%^&*+~{:?
Tôi tròn mắt nhìn. Thế là bà này quay sang nói với người bên cạnh:
-^%$#@-|^
Rồi người kia khẽ cúi đầu, điệu đà nắm váy chào rồi đi ra khỏi phòng. Lúc này tôi mới để ý nhìn quanh. Căn phòng tôi nằm rộng rãi với trần
hình vòm và cao chót vót. Tất cả quét voi trắng và nhiều phù điêu. Có
một khung cửa thông ra bên ngoài. Nó giống như cửa sổ nhưng rất rộng và
không lắp kính hay bất cứ thứ gì. Dường như người ta cố tình dục một lỗ
vuông to để mời ăn trộm vào!? Tôi có thể trông thấy nhiều thứ từ cái ô
vuông đó. Bên ngoài là một khu vườn đầy nắng, lát toàn sỏi màu. Thứ cây
chủ yếu là cọ hoặc một lòai cây nào đó giống như cây cọ. Những bông hoa
đỏ vàng và to hơn mức bình thường đang khoe sắc. Trong khu vườn giống
như vườn thượng uyển của các cung điện. Tôi lại nhìn quanh phòng. Căn
phòng bài trí tao nhã với nhiều món đồ lạ lẫm. Thứ gì cũng màu mè và có
chiều hướng rườm rà. Những chiếc quạc xòe làm bằng lông công, những pho
tượng gỗ hình lạc đà, một bộ ngà voi dài và cong như của loài ma mút,
một bộ sưu tập các con bướm nhiều màu lồng trong khung kính và ấn tượng
nhất là những con bò cạp. Tôi thấy chúng nằm im lìm trong cái thùng
kính. Trông có vẻ chúng là những con “thú cưng” được cho ăn mỗi ngày.
Theo tôi thì cá vàng dễ thương hơn nhiều!
Lúc đó, tấm rèm mở ra và một phụ nữ bước vào phòng. Lập tức tôi bị
thu hút bởi trang phục người đó mặc. Chiếc váy tốn kém nhiều vải nhưng
vẫn không che hết cơ thể của người phụ nữ. Cô ấy trông còn trẻ và cơ thể mềm mại uốn éo. Cái áo chỉ đủ che phần ngực mà lại còn trễ xuống lộ ra
những đường cong căng tròn. Phần bụng phẳng lì không được che đậy cho
tới dưới rốn. Chiếc váy là một tấm vải the xanh biển điểm xuyến những
hoa văn tinh tế ôm hờ hững từ bụng dưới, cảm giác có thể tuột ra bất cứ
lúc nào. Đôi chân thuôn dài ẩn hiện sau lớp vải mỏng dính. Váy không may liền mà để hở một phần bên hong trái vì thế hơn một nữa bắp đùi chân
trái lộ ra. Đuôi váy thì lại dài và nằm la liệt dưới đất.
Nhìn chung cô ấy mặc đồ như không mặc và tuy dùng nhiều vải nhưng
chẳng che được bao nhiêu. Tôi trầm trồ nhìn vẻ đẹp của người phụ nữ. Đôi mắt hai mí đen to một cách ấn tượng. Đuôi chân mày lấp lánh những chấm
kim cương xếp thành hàng một cách nghệ thuật. Mặc dù cô ta đeo nạm che
mặt nhưng tôi vẫn mường tượng được những nét thanh tú tuyệt vời. Người
phụ nữ nhìn tôi, cặp mắt híp nhẹ như đang cười. Cô đưa tay vẫy nhẹ về
phía 2 bà đang có mặt trong phòng. Hai người kia không nói gì đều nắm
váy cúi chào và lui cả ra ngoài. Dáng đi của họ hơi nghiêng và mềm mại
như đang lướt trên nước. Có lẽ họ phải tập luyện nhiều để có được cung
cách như vậy. Khi còn lại có hai người, cô gái xinh đẹp kia mới mở khăn
che mặt ra. Qủa như tôi đoán! Người này chắc chắn phải là tiên nữ giáng
trần rồi.
-Điện hạ đã khỏe rồi chứ?
Cô ấy cất tiếng nói. Tôi giật mình nghe thứ ngôn ngữ quen thuộc thoát ra một cách trôi chảy từ đôi môi căng mộng đỏ thắm.
-À… vâng…
Tôi mơ màng đáp lại. Cô gái gật đầu cười dịu dàng. Những đường nét
trên khuôn mặt của cô nhìn quen quen. Tôi cố nhớ xem đã gặp ở đâu rồi.
-Xin cho hỏi, tôi đang ở đâu vậy. Và cô là ai?
Người phụ nữ nhẹ nhàng tới bên giường, ngồi xuống chiếu. Tôi có dịp
nhìn gần hơn những chi tiết trên khuôn mặt và mái tóc cô. Sóng mũi thẳng đuột, lông mi cong dài và đều tuy hơi thưa, khuôn mặt trang điểm rất
cẩn thận nên không có khuyến điểm nào. Mái tóc cô dài đen bóng tết lại
một bím to nhưng cố ý làm cho lỏng lẻo để mỗi khi cô vén tóc sang một
bên vai tóc được phồng tự nhiên. Trên suối tóc đính rãi rác vài rợi kim
tuyến màu làm cho nó trở nên lấp lánh, huyền ảo. Tôi quá say sưa ngắm
nghía mà quên mất phép lịch sự, cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta.
-Cô đẹp quá!
Tôi buộc miệng nói không kịp suy nghĩ. Cô gái lập tức bật cười, cả tiếng cười cũng có duyên.
-Cảm ơn, người đẹp nhờ lụa ấy mà!
Tôi mím môi không khỏi ghen tị. Nếu tôi “tân trang” giống cô ấy thì
chắc gì đã đẹp như vậy. Sau khi cười xong cô gái mời