
óc lóc kể lể cho bạn thân Mộc Mộc nghe.
Lúc ấy Mộc Mộc đang đi dạo phố, liền hẹn cô ra ngoài
uống cà phê.
Dưới tương tưởng tư bản chủ nghĩa ảnh hưởng nghiêm
trọng tới Starbucks ( một quán cà phê), Bình Phàm đem trước trước sau sau phải
phải trái trái trên trên dưới dưới tất cả đều báo cáo hết cho Mộc Mộc nghe.
Đôi mắt đẹp của Mộc Mộc liếc một cái, chỉ ra trọng
điểm: "Đầu óc cậu toàn đậu hủ hả, thằng quỷ kia không phải là Doãn Việt à.
Hắn ấy, hắn là sợ cậu nhân lúc hắn đi công tác mà mò đi xem mắt, cho nên mới
phái người nhà trông chừng cậu."
Đầu óc Bình Phàm không phải toàn đậu hũ, dĩ nhiên cô
cũng đã nghĩ đến khả năng này, chẳng qua là... Thật không dám xác định a.
Dù sao, Doãn Việt là Doãn Việt, mà cô, chẳng qua chỉ
là Mộ Bình Phàm.
Hắn cần thiết phải làm vậy sao?
"Ai~, có thể là rùa nhìn hạt đậu, nhìn lâu thấy
cũng vừa mắt." Mộc Mộc cho ra một cách giải thích.
Hạt đậu nhỏ Bình Phàm không thể tin được.
"Đúng rồi, cậu đã hỏi hắn chuyện lớp phó văn nghệ
đến cuối cùng là sao chưa?" Mộc Mộc bắt chéo đôi chân dài tinh tế, hấp dẫn
vô số ánh mắt sói ác.
Bình Phàm lắc đầu, chuyện này, thật đúng chưa hỏi.
"Cưng ơi, đừng nói tớ tạt nước lạnh cậu, nhưng dù
sao tớ cũng cảm thấy, chuyện bánh mì thịt từ trên trời rớt xuống tuy là có,
nhưng tỷ lệ quá nhỏ, nửa đời này cậu liên tục mua vé số nhưng cũng chưa từng
trúng lần nào, chẳng lẽ nhân phẩm bỗng nhiên bộc phát qua cửa rồi? Cậu còn
trông cậy vào cái thằng nhóc Cupid mập mạp kia giống như con mẹ nó Tiểu Lý Phi
Đao vù vù vèo vèo bắn các cậu cả người đầy tên như con nhím à?" Đôi môi đỏ
mọng của Mộc Mộc nhấp nhẹ, gợi cảm mê người.
Cũng đúng, Bình Phàm âm thầm suy nghĩ, vận khí của cô
luôn bình thường, mua mấy trăm bình trà xanh mở nắp cũng đều chúc may mắn lần
sau, thật vất vả mới trúng thêm được một chai, vui vẻ quá chạy đi đổi mới phát
hiện thời gian đổi quà đã qua.
Giống như trên, làm sao cô có thể đột nhiên được loại
người như Doãn Việt rơi đập vào đầu?
Uống cà phê xong, hai người ra khỏi quán Starbucks,
quẹo phải một con đường, quẹo trái một con đường, sau đó liền thấy được một
loạt shop, trong đó có một tiệm đồ cổ. Hai người đẩy cửa vào, khí chất nhã trí
đập thẳng vào mặt.
"Tớ thấy, cậu vẫn phải nói rõ với Doãn Việt đi.
Theo như cậu kể thì ban đầu hắn mê luyến lớp phó văn nghệ như vậy, tại sao mấy
năm sau, ngược lại coi trọng cậu? Hơn nữa cậu là bạn thân của lớp phó lúc đó,
tự cậu nói xem, bên trong có điều khó hiểu hay không?" Ngón tay mãnh khảnh
của Mộc Mộc phiêu du trên quầy thủy tinh, sơn móng tay đỏ thẫm hoa lệ.
Đâu chỉ khó hiểu, ngay cả máu chó cũng có.
Những vấn đề này, Bình Phàm không thể không nghĩ tới,
chẳng qua là không dám suy nghĩ nhiều.
Cô sợ suy nghĩ nhiều, một khi đã hiểu rồi thì một chút
mong đợi trong nội tâm cũng tan biến.
Phía bên này Bình Phàm đang đếm ngón tay với xuân buồn
thu đau thì lại phát hiện ánh mắt Mộc Mộc sáng lên.
Men theo đôi mắt ti hí kia nhìn một cái, phát hiện Mộc
Mộc nhìn trúng một cái hộp cổ.
Toàn bộ đều được làm từ gỗ tử đàn, có hoa văn điêu
khắc tinh xảo, ánh đèn ở phía trên lưu chuyển làm nó lắng đọng lại một loại đẹp
đẽ mà chỉ có gỗ tốt mới có.
Đồ Mộc Mộc nhìn trúng, chưa bao giờ mua không được.
Cô lập tức gọi nhân viên cửa hàng hỏi giá tiền.
Hoa hoa lệ lệ ba nghìn sáu trăm bạc.
Đồ Mộc Mộc nhìn trúng, không có gì không thể trả giá.
Lập tức mặc cả: "Một ngàn tám trăm, tôi
mua."
Tuân theo lời của thế hệ trước, trả giá chém một nửa.
Nhân viên cửa hàng rất khó xử, cô à, chủ tiệm nói,
không thể mặc cả.
Mộc Mộc rất cố chấp, anh trai à, không sao đâu, chủ
tiệm sẽ tha thứ cho anh.
Nói hơn nửa ngày vẫn không có tiến triển gì, Bình Phàm
biết tính cách của bạn thân, chỉ có thể nói nhân viên cửa hàng gọi ông chủ ra
đây.
Người ta nói chưa thấy người đã nghe giọng trước,
nhưng ông chủ này chưa thấy người mà đã ngửi thấy hương trước.
Một cổ hơi thở đàn hương nhàn nhạt tinh khiết bay tới,
tràn ngập gian phòng.
Vận khí không tệ, chủ tiệm là một suất ca, mặc bộ đồ
thời Đường trắng tuyền, hơi thở cổ điển nồng hậu, rất bình thản.
Mộc Mộc mở cờ trong bụng, phải bình tĩnh phải bình
tĩnh, cơ hội trả giá một nửa có hi vọng! ! !
Vội vàng đoạt lời trước: "Chủ tiệm, giá cái hộp
này anh có bớt không?"
Chủ tiệm áo trắng bồng bềnh: "Tiểu thư, xin lỗi,
đây là đúng giá chúng tôi bán."
Mộc Mộc không vui: "Nào có như vậy ? Trong quán
người ta đều có thể mặc cả."
Chủ tiệm tinh tế nhu hòa: "Tiểu thư, xin lỗi,
nhưng quán của tôi thật không thể trả giá."
Mộc Mộc bắt đầu công kích vòng thứ nhất, công kích
thẳng vào vật thật: "Ai nha, nhìn cái hộp này của anh mà xem, chất liệu
cũng không tốt lắm, chạm trổ cũng không đẹp lắm, tạo hình cũng không được, chắc
là tồn kho đã rất lâu rồi, làm gì có giá như thế? Thôi quên đi, tôi thêm một
trăm, một ngàn chín, anh keo chết mất."
Chủ tiệm khẽ mím môi mỏng: "Tiểu thư, cô như thế
gọi là giật tiền."
Lời này vừa ra, không khí đột nhiên căng thẳng, Bình
Phàm tránh xa năm mét, làm bộ như đang xem hàng.
Ngộ thương gì gì đó, cô ghét nhất