
g có cách nào để phản bác, cho dù
cô có thể hiểu được lòng chua xót của anh khi phải một mình nuôi dưỡng
Tiểu Gia, nhưng lại không có cách nào để bù đắp lại, không thể nào phủ
nhận rằng trong đó có một phần là trách nhiệm của cô.
“Em….” Cô cắn cắn môi, “Em liều mạng sinh ra Tiểu Gia,khoảnh khắc đó
thật sự rất đau, rất khó chịu, cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, nhưng mà em không chết, em đã sinh ra đứa con của hai chúng ta, khoảnh khắc
ấy em tự nói với bản thân mình rằng tất cả đau khổ đều đáng giá, tất cả
đều đáng giá…… Nhưng lúc em tỉnh dậy mẹ lại nói với em, đứa bé mà em
sinh ra đã chết, em tình nguyện để mình không tỉnh lại nữa, tình nguyện
mình thật sự chết đi để không phải tiếp nhận cái “sự thật” đó….. Thật
xin lỗi, em thật sự cho rằng con chúng ta đã chết, nếu như em biết Tiểu
Gia còn sống, em có thể liều mạng sinh hạ nó cũng nhất định sẽ liều mạng chăm sóc con thương yêu con.
Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống, đây là Thượng Đế trừng phạt cô tự cho chủ
trương của mình là đúng, những gì cô đã đánh mất đi, vĩnh viễn không thể nào bù đắp lại,
cô đã không nhìn thấy quá trình Tiểu Gia lớn lên, bỏ lỡ từng khoảng khắc Tiểu Gia lớn lên từ nhỏ ………Những điều đó, cô vĩnh viễn đều không thể
nào lấy lại được.
An Diệc Thành đan chặt hai tay lại, cô không biết, cô cái gì cũng không biết, cho nên thế
này, tất cả đều là đáng đời thôi.
Có lúc anh cảm thấy mình thật là đáng đời, đêm hôm ấy, vì sao anh lựa chọn để mặc bản
thân, vì sao anh lại lựa chọn phóng túng chứ?
Nếu như mọi chuyện lại xảy ra một lần nữa, anh sẽ lựa chọn như thế nào?
Đáp án dĩ nhiên là, anh vẫn sẽ làm như vậy…….rồi không có cơ hội để hối
hận, sau đó chỉ có một con đường là đâm sầm vào màn đêm.
Trình Vũ Phỉ đến gần anh, đưa tay đụng vào cánh tay anh, “Em biết em nói gì cũng vô dụng, nhưng An Diệc Thành, em chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ
làm ảnh hưởng tới cuộc đời anh, chưa bao giờ muốn anh phải gánh cái
trách nhiệm nặng nề như vậy. Em đã lựa chọn sinh ra Tiểu Gia thì đã có
sự chuẩn bị sẵn, em sẵn sàng bỏ ra bất cứ giá nào để nuôi dưỡng con, em
có thể bỏ học, cũng có thể không lấy chồng, chỉ cần nuôi con lớn là tốt
rồi. Em chính là ngây thơ như thế, ý tưởng ngu xuẩn như thế, nhưng cho
dù hiện tại em đã 26 tuổi rồi vẫn cam đoan như thế, cho dù đây là ý
tưởng ngu xuẩn như thế nào, em vẫn sẽ kiên trì tới cùng……”
Cũng giống như lúc Trình Vũ Phỉ mười sáu tuổi đã ái mộ anh yêu anh, bây
giờ Trình Vũ Phỉ hai mươi sáu tuổi vẫn như cũ không có bất kì năng lực
nào để chống cự lại được người đàn ông này.
An Diệc Thành cúi đầu, anh cảm thấy cái tay của mình bị cô kéo như có chất lỏng nóng bỏng nào đó dính vào.
Mà trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh, là khuôn mặt đầy nước mắt của một cô gái.
Anh giật tay cô ra, lại ngẩng đầu lên nhìn cô, “Cho nên bây giờ, cô đang cố thể hiện rằng mình vĩ đại như thế nào à? Thích một người thì lại cứ
yên lặng mà thích không để cho anh ta biết. Ngay cả lúc mang thai cũng
như cũ lẳng lặng làm tất cả, cũng không nói cho anh ta biết, cái gì cũng nguyện ý một mình chịu đựng. Trình Vũ Phỉ, rốt cuộc là cô có thích
người đàn ông này không, hay là cô chỉ lợi dụng anh ta chỉ để thoả mãn
cái tình yêu ảo tưởng của mình? Người đàn ông này cũng chỉ là một món đồ để thoả mãn tình yêu của cô, đổi lại dù là ai cũng có thể làm như vậy,
đúng không?”.
Trình Vũ Phỉ trợn to hai mắt nhìn anh, theo bản năng lui về phía sau,
“Không….Không phải, thật sự là không phải như vậy, anh không thể suy
nghĩ như vậy”.
“Vậy tôi phải suy nghĩ như thế nào đây?” Anh nhướng mày, không thể thấy rõ nét mặt của cô, mà anh cũng không muốn thấy.
“Em không muốn anh biết em thích anh bởi vì em biết rất rõ, anh không
thể nào yêu đương được, anh tận dụng tất cả thời gian của mình để khổ
cực kiếm tiền như vậy, em không muốn chỉ bởi vì sự xuất hiện của em mà
làm ảnh hưởng đến anh. Về phần đứa bé……… Ba mẹ em không cho em bước ra
khỏi nhà, em làm ra chuyện như vậy, bọn họ cho rằng em làm bọn họ mất
mặt, cảnh cáo không cho em ra ngoài, nếu không họ liền cưỡng chế mang em đi bệnh viện….Rồi sau đó, em không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt
anh nữa, em đã không giữ được đứa con của hai chúng ta, mà đối với em đó là cơ hội duy nhất, là cơ hội duy nhất để có thể có cơ hội dính líu tới anh một chút, nhưng em lại mất rồi, em không bảo vệ tốt cho đứa bé của
chúng ta……… Khi đó em nghĩ đây nhất định là trời cao trừng phạt em, mà
cũng là ý trời bảo em đừng một mực khăng khăng nữa, vì vậy em đã quyết
định, nếu như Thượng Đế đã an bài thì em cũng nên hoàn toàn quên đi tất
cả những gì liên quan tới anh. Cho nên em đi đến trường đại học báo cáo
bình thường, đi học bình thường, sau đó sống một cuộc sống bình thường.
Tựa như em biết rõ, anh cũng đang ở một góc khác trải qua cuộc sống của
chính mình, vẫn như cũ là thiên chi kiêu tử*( con cưng của trời ), vẫn
là thiên tài trong mắt mọi người, mãi luôn lóng lánh, giống như người
luôn tồn tại trong lòng em vậy….”
Không nhiều lời thêm nữa, giọng của cô lại khàn khàn.
Làm sao anh có thể