
iếc thấy là đã biết được, nhìn
cô ấy tới để nói chuyện, không khỏi khiến anh có cảm giác không thoải
mái.
"An Diệc Thành, tôi có chuyện muốn nói với bạn." Tiết Giai
Nhu hướng bốn phía nhìn một chút, hình như hy vọng không có người nhìn
đến bọn họ ở chung một chỗ nói chuyện.
An Diệc Thành do dự mấy giây, sau đó gật đầu một cái.
Anh đi theo Tiết Giai Nhu tới dãy phóng học thí nghiệm lâu sau lưng, khu
nhà đã lâu không có làm trường thi hay dạy học, cộng thêm các khóa khác
cũng đã nghỉ sau thi tốt nghiệp trung học, nơi này bây giờ khá yên
tĩnh, cùng so với những chỗ huyên náo kia hoàn toàn khác biệt.
Anh và Tiết Giai Nhu lúc này thì không có chuyện gì, vì vậy anh đoán được,
Tiết Giai Nhu muốn nói chuyện, phải là chuyện có liên quan về Trình Vũ
Phỉ, đây cũng là ý định của anh cùng với cô ấy tìm cho được nguyên nhân.
"An Diệc Thành." Tiết Giai Nhu cũng cảm thấy có chút không biết nên bắt đầu như thế nào, thậm chí cô cũng không biết mình làm chuyện này là đúng
hay sai, cô biết mình là tự bản thân mà làm, cô cũng sẽ không nói cho
Trình Vũ Phỉ biết, cô chỉ là đang suy nghĩ, Trình Vũ Phỉ thích người này thích lâu như vậy, nếu như anh ấy từ đầu đến cuối cũng không biết, đó
cũng quá thật đáng buồn, "Tôi muốn nói cho bạn chuyện có liên quan đến
Trình Vũ Phỉ."
"Ừ."
Anh không thể hiện nét mặt gì, điều
này làm cho Tiết Giai Nhu có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là mở miệng cười, "Trình Vũ Phỉ thích bạn, rất yêu thích bạn, từ lớp mười đến bây giờ,
vẫn luôn thích bạn."
Người khác nói thi tốt nghiệp trung học rất
nhanh, nên nói có yêu thương cũng đừng cãi nhau, thầm mến cũng đừng thổ
lộ, bây giờ sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, cô lại giúp
bạn mình tuyên bố chuyện này, cũng không tính là có lỗi chứ? Hơn nữa cô
sẽ không nói cho Trình Vũ Phỉ, như vậy coi như An Diệc Thành đối với
Trình Vũ Phỉ không có bất kỳ ý định nào, Trình Vũ Phỉ cũng sẽ không cảm
thấy có điều không ổn, sẽ không khó chịu hay thất vọng, nếu như An Diệc
Thành có ý định kia . . . . .
Tiết Giai Nhu quan sát anh thật lâu, mới nhìn thấy anh gật đầu một cái, sau đó cũng chưa có phản ứng khác.
Nói thật, Tiết Giai Nhu rất thất vọng. Đối với An Diệc Thành cô cảm giác
được, anh không hề giống như bạn học nam khác một chút nào khi thấy cô
thì ánh mắt sáng quắc, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình so với nhìn cọc gỗ không khác biệt lắm, nhưng cô lại thấy không có chút nào cảm thấy
thất bại.
Anh gật đầu, chẳng lẽ anh cũng đã biết chuyện đó rồi hả ?
Tiết Giai Nhu nghĩ đến sự thật này, vì Trình Vũ Phỉ thật khó khăn chịu, thật ra thì cũng có thể nghĩ thông suốt, An Diệc Thành là một ngườ lý trí,
đối với anh mà nói, lo cho cuộc sống quan trọng hơn nhiều so với những
thứ trăng, hoa, gió, tuyết kia. Tiết Giai nhu lấy ra một vật, đưa cho An Diệc Thành, "Mặc dù tôi không nên thúc đẩy cái gì, nhưng vẫn là muốn
đem vật này cho bạn."
Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành xong,
liền xoay người rời đi, cô đi vài bước, quay đầu lại nhìn anh ấy, vẫn
thấy anh còn đứng ở tại chỗ, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ sự thật không
hề giống Trình Vũ Phỉ đã nghĩ, anh không biết bất cứ chuyện gì, bị một
người thích lâu như vậy, có lẽ dù sao cũng nên vào một lúc nào đó phát
hiện thôi. . . . . .
Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành chiếc
máy ghi âm hình con thỏ hình, đó chính là đoạn nói chuyện giữa Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phỉ .
An Diệc Thành cầm lên con thỏ nhỏ này
trong tay bề ngoài thật dễ thương, tâm sự trở nên nặng nề, nhưng anh vẫn không nhịn được, lúc trên đường trở về, đã lựa chọn nghe. . . . . .
Xuất hiện đầu tiên là tiếng của Tiết Giai Nhu, "Tôi thật không hiểu bạn,
thích người kia bao lâu, tại sao cũng không muốn cho anh ấy biết? Bạn
nên nói cho anh ấy biết, nói cho người ta biết, bạn vì muốn tiếp xúc với người ta, vẫn đi theo người ta về nhà. Còn tất cả mọi thứ về anh ấy,
bạn vẫn nghiêm túc giữ lại. . . . . . Rõ ràng thành tích của bạn học
khoa Văn thì tốt hơn, lại lựa chọn học khoa tự nhiên, cũng không phải
bởi vì muốn gần anh ấy hơn một chút sao? Bạn nỗ lực học tập, chính là
muốn cùng học chung một trường với anh ấy . . . . . Bạn đã làm nhiều
điều như vậy, nếu như bạn không muốn cho anh ấy biết, như vậy bạn làm
tất cả những thứ này thì có ý nghĩa gì !"
"Nói thì như thế nào? Có thể thay đổi cái gì không?" Trình Vũ Phỉ âm thanh trước sau như một bi quan.
"Bạn nói cho người ta biết tâm ý của bạn á, nếu như anh ấy cũng thích bạn,
vậy các bạn dẵ có thể ở cùng một chỗ rồi. . . . . . Bạn vì anh ấy làm
nhiều điều, nhiều chuyện như vậy, anh ấy nhất định sẽ thấy cảm động. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ lại trầm mặc thật lâu, "Giai Nhu, bạn sai
lầm rồi, tôi cũng không làm gì cho anh ấy. Tôi thích, thật ra thì anh ấy cũng không có bất kỳ chỗ nào tốt, cũng chưa từng làm cái gì cho anh ấy, thậm chí nếu như tôi vừa bắt đầu chủ động, chắc chỉ là quấy nhiễu anh
ấy. Tôi cố gắng học tập, đạt được lợi ích cho chính mính, tôi đi theo
anh ấy. . . . . . Cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn của chính mình, anh ấy
lấy được cái gì đâu, thật ra thì không có