Disneyland 1972 Love the old s
Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323890

Bình chọn: 7.00/10/389 lượt.

như là đang ngưng đọng, chỉ còn lại nhàn nhạt tiếng hít thở.

Tiểu Gia nhìn mẹ, nhỏ giọng hỏi, "Mẹ, mẹ và ba có phải đang gặp chuyện

gì không thể giải quyết phải không, tại sao ba không nói cho con biết,

mẹ chính là mẹ của con!"

Tiểu Gia nghĩ đến thái độ của ba, lại thấy có chút khó chịu, rốt cuộc bé đã tìm được mẹ, nhưng nếu như ba không muốn để mẹ trở thành mẹ của bé,

bé nhất định sẽ khó chịu rất khó chịu, bé muốn duy nhất người mẹ ruột

này là mẹ của mình thôi. Nhưng bé càng không muốn lựa chọn giữa ba và

mẹ, nếu như có mẹ thì có thể không có ba, bé nhất định sẽ khó chịu chết

được, nhưng nếu như phải buông tha mẹ, bé cũng sẽ thật khó chịu thật sự

khó chịu, bé không thể lựa chọn giữa ba và mẹ.

Bé có một bạn học rơi vào tình trạng như thế, muốn có mẹ thì không thể

có ba, muốn có ba thì không thể có mẹ, bé không muốn mình lại giống như

bạn học kia.

Trình Vũ Phỉ không nghĩ tới Tiểu Gia nhạy cảm như vậy, cô xoa xoa đầu

Tiểu Gia, "Là mẹ sai rồi, khiến cho ba con tức giận, nhưng ba con không

có ác ý, ba của con chỉ là . . . . ." Cô cũng không tìm được từ thích

hợp.

"Mẹ, mẹ mau nói xin lỗi ba đi, ba rất dễ mềm lòng, mỗi lần con làm sai

việc gì, chỉ cần nói xin lỗi, ba sẽ tha lỗi cho con. Mẹ nói xin lỗi ba

đi, đừng cảm thấy mất mặt, con là đàn ông trẻ tuổi mà còn không thấy sợ

mất mặt."

Tiểu Gia nói xong vẻ mặt rất thành thật, khiến Trình Vũ Phỉ chỉ cảm thấy buồn cười, "Nếu như ba con còn chưa chịu tha thứ cho mẹ, Tiểu Gia có

thể giúp mẹ một tay hay không?"

Tiểu Gia suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu, "Muốn, con sẽ giúp mẹ, ở trước mặt ba nói tốt cho mẹ ."

Trình Vũ Phỉ bật cười.

************

Lúc Trình Vũ Phỉ cùng Tiểu Gia chuẩn bị rời giường, cũng đã là buổi

trưa, Tiểu Gia còn đặc biệt làm nũng, khiến Trình Vũ Phỉ phải thay quần

áo cho bé. Tiểu Gia ngoan ngoãn đưa tay, để mẹ bé cởi áo ngủ của bé ra,

mặc áo mới vào. Sau đó ngoan ngoãn ngồi, để mẹ bé cởi quần, sau đó mặc

mới quần vào.

Đây là mơ ước từ trước tới nay của Tiểu Gia, hôm nay rốt cuộc đã được toại nguyện, bé luôn cười híp mắt.

"Bình thường ai là người thay quần áo cho con?" Trình Vũ Phỉ lấy áo ngủ của Tiểu Gia xếp thật chỉnh tề.

"Bình thường đều là do con tự mặc." Tiểu Gia hồn nhiên nói, nghĩ đi nghĩ lại, "Khi còn bé là ba mặc cho con, ba vừa mặc nhanh vừa mặc đẹp nữa."

Trình Vũ Phỉ khẽ ngừng tay lại, khi Tiểu Gia còn bé tất cả đều tự tay An Diệc Thành chăm sóc, người đàn ông kia đã đem hết tình thương của mình

dành cho Tiểu Gia, sau đó nuôi dưỡng Tiểu Gia lớn lên, còn cô thì không

tham dự một chút gì trong khoảng thời gian đó. Chỉ cần nghĩ tới việc An

Diệc Thành vì một mình chăm sóc Tiểu Gia mà phải chủ động nghỉ học, cô

lập tức không chịu được, cảm giác trong lòng giống như nổi lên một tầng

mây đen, ngọn gió nào cũng không thể thổi tan nổi. Cô luôn suy nghĩ, nếu như cô không nói thầm mến, nếu như cô không chủ động, nếu như cô không

cố chấp sinh ra Tiểu Gia, cuộc sống An Diệc Thành có thể bị thay đổi như vậy hay không, anh sẽ nghe theo yêu cầu của mẹ anh trở thành một người có năng lực có thể hơn hẳn tất cả những người đàn ông khác?

Tương lai đó có quá nhiều điều không thể biết được, cô không biết tất cả có thể xảy ra như vậy hay không, nhưng cô biết, nếu như chuyện xảy ra

một lần nữa, cô nhất định vẫn động lòng với người có tên gọi là An Diệc

Thành, sau đó thích anh ấy đến mức không có thuốc chữa chính là đi trên

con đường bây giờ. Cô sẽ không hối hận bởi sự lựa chọn của mình, chuyện

duy nhất khiến cô cảm thấy khó chịu là cô không biết rõ lắm ý nghĩ của

An Diệc Thành, anh có nguyện ý có được cuộc sống như hôm nay hay không.

Tiểu Gia thay đồ xong, liền ngoan ngoãn cùng Trình Vũ Phỉ đi xuống lầu.

Dì giúp việc đã làm cơm xong, Tiểu Gia dắt tay Trình Vũ Phỉ, ngồi vào bên cạnh bàn ăn.

An Diệc Thành đã ngồi ở bên bàn ăn từ sớm đợi hai mẹ con họ, ánh mắt của anh nhìn hai mẹ con dắt tay nhau đi, vẫn không thể hiện ra ý gì, anh

phân phó dì giúp việc mang thức ăn lên, sau khi món ăn đã được mang lên, Tiểu Gia nhìn về phía ba mình, rồi lại nhìn về phía mẹ một chút, bé cảm giác mình thật hạnh phúc vô cùng hạnh phúc, ba và mẹ đều đã ở đây cùng

với mình.

Trình Vũ Phỉ nhìn người đàn ông đối diện, cô không rõ thái độ của anh hiện giờ là gì, giờ phút này cô có chút thấp thỏm.

Trước tiên Tiểu Gia gắp thức ăn cho ba, bé biết ba rất thích món xào thịt bò này.

Sau đó Tiểu Gia lại tiếp tục gắp thức ăn, khuông mặt nhỏ nhắn ấy gần như đã bị căng thẳng. An Diệc Thành nhìn con trai đang rối rắm không thôi,

chân mày cũng khẽ nhướng lên.

Vốn là Trình Vũ Phỉ có chút lo lắng đối với Tiểu Gia, thấy hai cha con

động tác giống nhau, Tiểu Gia giống như là phiên bản thu nhỏ của An Diệc Thành, trong nháy mắt cảm giác ngọt ngào đó cứ chảy xuôi xuống trong

lòng cô.

"Tiểu Gia sao vậy?" Cô nhẹ giọng hỏi con trai.

"Con không biết mẹ thích ăn món gì." Tiểu Gia bặm môi.

"Tiểu Gia gắp món nào, mẹ cũng thích ăn." Cô chủ động cầm chén đưa đến trước mặt Tiểu Gia.

Tiểu Gia suy nghĩ một chút, gắp hai món ăn, bé sợ mình gắp món mẹ không