
thêm, cũng chỉ nhận học sinh cấp 3, ý định nhận học sinh của anh có hạn, cho nên học phí cũng rất thấp, dù vậy anh cũng nhận, ít nhất thì anh
vẫn có thể tự chính mình kiếm tiền.
Ngày đó anh cũng là sau khi
tan học, anh lại quên sách trên lớp học, trở lại phòng học, anh vừa mới
chuẩn bị đẩy cửa ra, liền nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền
ra.
"Được chưa Trình Vũ Phỉ, bạn xem một chút bạn đang làm những gì,
mất mặt, quá mất mặt. . . . . . Mình tại sao có thể có một người bạn
thân như vậy?" Hành động của Tiết Giai Nhu đối với Trình Vũ Phỉ bây giờ
là phỉ nhổ có thêm ghét bỏ, "Thích liền đuổi theo , vậy đến tột cùng
bạn đang tính làm gì?"
"Mình . . . . . Sợ. . . . . ."
"Sợ cái gì? Sợ bị cự tuyệt? Bị cự tuyệt cũng tốt, bạn cũng sớm thu hồi tim của mình, không cần sẽ tiếp tục lãng phí thời gian."
"Mình không phải sợ bị cự tuyệt. . . . . . Mình chỉ không muốn ảnh hưởng đến
anh ấy, nếu như mà mình thật sự thổ lộ điều gì, anh ấy không thích
mình...mình hành động như vậy đối với anh ấy mà nói cũng là quấy nhiễu. . . . . . Hơn nữa anh ấy. . . . . . Dù sao bạn cứ coi như mình không
có dũng khí đi!"
"Không phải bạn không có dũng khí, mà vốn là bạn không hề có dũng khí."
Trình Vũ Phỉ cười cười, nhưng không phản bác lại.
"Đến tột cùng bạn thích anh ấy vì cái gì, thật ra thì, thành tích tốt thật
không biểu hiện điều gì, cũng không chắc chắn về sau sẽ thành công,
huống chi điều kiện gia đình của anh ấy . . . . ." Tiết Giai Nhu nhún
nhún vai, "Mặc dù nói không thể cầm tiền bạc để cân nhắc, nhưng bạn suy
nghĩ một chút, bạn trai của mình có thể mua cho mình các loại quà tặng,
nhưng bạn trai của bạn cái gì cũng không thể mua cho ban, không thể dẫn
bạn ăn bữa tiệc lớn, không thể giúp bạn mua quần áo xinh đẹp, hơn nữa
bạn vẫn không thể trách cứ anh ấy, anh ấy nghèo nha, mua không nổi. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ khẽ cắn răng, cho nên mới nói không muốn ảnh hưởng đến anh.
"Mình cũng không biết thích anh ấy là vì cái gì, bạn cứ coi mình đã như tẩu hỏa nhập ma đi!"
Tiết Giai Nhu lấy tay dùng sức xoa tóc người bạn tốt này, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Trình Vũ Phỉ chẳng qua là cảm thấy, thích người này, thật ra thì thật không
thể nói là có áp lực nặng nề, vừa chân chính vừa đầy đủ tâm ý mình bỏ
ra, khiến điều này càng ngày càng tăng thêm. Cô thích người thiếu niên
kia vì điều gì đây, thích anh ngồi ở chỗ đó, người khác thế nào nhất
định vẫn không sáng bằng một phần của anh, cho dù người khác có cười
nhạo nghề nghiệp của mẹ anh, cười nhạo anh mặc quần áo như bần hàn, anh
đều có thể đường đường chính chính ngồi, sống lưng so với ai khác cũng
thẳng hơn.
Cô nghĩ cô vĩnh viễn cũng không làm được như vậy,
nhưng những chuyện kia vẫn không làm ảnh hường đến người cô thích, hơn
nữa mỗi lần nhớ đến anh đĩnh được chính trực mà ngẩng cao đầu, cô đã cảm thấy rất đau lòng, Đúng vậy, người khác đều nói gia đình anh có điều
kiện quá kém, vậy mà với điều kiện đó, anh không oán trời trách đất,
không tự giận mình, nguyện ý dùng sức cố gắng của mình đi thay đổi tất
cả, như vậy người khác không nên tôn trọng anh sao?
Huống chi, anh như vậy, thật sự là không dễ dàng.
Mỗi lần nhìn đến dáng vẻ nhẹ nhàng của anh, cô đều đau lòng, phải đối mặt
với bao nhiêu chuyện khó khăn mới có thể trở nên như vậy?
An Diệc Thành xoay người rời đi, cũng không cầm theo quyển sách kia.
Anh rốt cuộc biết, vì sao anh không ghét cô thích anh, cô chính là một cơn
gió, không ảnh hưởng anh, để cho anh sống theo cuộc sống của anh, cô chỉ cần xem là tốt rồi, cô căn bản không có tính toán làm ảnh hưởng anh,
cũng không có tính toán để đạt được điều gì.
Kỳ thi lần sau, đã có kết quả.
An Diệc Thành biết thành tích xếp hạng của mình sẽ không thay đổi, chỉ cần làm xong bài thi, anh dường như là có thể tính toán ra điểm số của bản
thân, đây đối với anh mà nói, đã tập mãi thành thói quen. Thành tích
bảng thông báo luôn là được vây quanh bởi rất nhiều người, một tầng lại
một tầng, anh đứng ở hành lang, tựa vào trên lan can, nhìn bóng dáng của những bạn học kia.
Sau đó, anh nhìn thấy cô.
Cô xem thật
lâu thật lâu, đầu tiên là bị người khác đẩy ra ở bên ngoài, cô cũng
không tranh, mà là chờ người khác nhìn xong sau đó cô tiến lên nữa, có
người đi sẽ có người tới, hình như cô vẫn luôn là không chen vào được.
Anh nhìn trong chốc lát, đột nhiên liền nở nụ cười.
Rốt cuộc, người dần dần giải tán, cô đứng ở nơi đó nhìn rất lâu.
Anh tựa vào trên lan can tay, nắm thật chặt.
Cô ở đây là đang nhìn thành tích của anh sao?
Cái suy đoán này, đột nhiên liền chui vào đầu óc của anh.
Một bài thi viết văn của An Diệc Thành được dán vào bảng thông báo để bạn
học xem xét, chữ của anh viết không tệ, về sau đính vào nơi đó để mọi
người tới xem.
Ngày đó viết bài thi vẫn được đính ở nơi đó rất lâu, đột nhiên có một ngày, không thấy bài thi viết.
Hôm đó An Diệc Thành vốn là muốn đi đến chỗ dạy thêm cho học sinh kia thật
nhanh, đối phương đột nhiên có chuyện, anh chạy tới nhà của đối phương
mới hay tin, anh chỉ còn cách trở về trường học, về đến