
nhà nếu như bị
mẹ nhìn thấy, chyện anh nói dối đi học thêm sẽ bị phát hiện. Anh vào
trường học không được bao lâu, liền nhìn thấy một người đứng ở bảng
thông báo làm cái gì đó, anh nhìn trong chốc lát, sau đó rời đi.
Khi đó chính là thời gian lên lớp, cô đang làm gì?
Các bạn học cũng biết anh vì đi dạy thêm cho người khác, tự học buổi tối có thể không có mặt, nhưng anh trở lại, các bạn học cũng không nói cái.
Anh ngồi xuống không bao lâu, Trình Vũ Phỉ liền tiến vào, trong tay nắm cái gì.
Nàng đau bụng, đi vệ sinh, nửa đường lại nhớ ra cái gì đó, đến chổ bài thi
viết văn đó thận trọng kéo xuống . Bảng thông báo nơi đó, căn bản không
tránh gió mưa, lần trước xuống một cơn mưa nhỏ, tự thể cũng bị ẩm rồi,
cô không muốn nhìn thấy tờ giấy kia cũ rách nát đến cuối cùng cái gì đều nhìn không được. . . . . .
Sau khi kéo xuống tới, cô mới phát
giác được mình lá gan trở nên lớn, nếu như bị người khác nhìn thấy,
chuyện như vậy cũng là sẽ bị trừng phạt, nhưng tất cả mọi người đang đi
học, sẽ không có nhìn người thấy chứ?
Cô vô tình nhìn lướt qua
phòng học, thế nhưng thấy được An Diệc Thành. . . . . . Trong khoảng
thời gian ngắn, cô trông giống như đứa bé đang làm sai việc gì. . . . . .
An Diệc Thành thấy mình rất kỳ quá, anh rõ ràng lấy ra quyển sách, làm ra
bộ dạng nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, vì sao ánh mắt lại hướng
về phía bên kia nhìn cô? Cô một lát lại len lén quay đầu liếc mắt nhìn, một lát khẩn trương không biết như thế nào cho phải nằm xuống lại
ngẩng đầu, cô đây là thẹn thùng?
Không thể hiểu, trên mặt anh nhanh chóng lướt qua một tia cười.
Sau lại, lúc anh vẫn cảm thấy ánh mắt của cô gái kia lại không rơi trên
người mình anh cảm thấy mất mác, ngay cả chính anh cũng không thể tin
được.
Cho tới bây giờ anh vẫn cảm thấy, đối với những ngươi thích mình anh không biết anh mù tịt về họ.
Nhưng vào thời điểm khi trong lòng anh tràn ngập cảm giác mất mác, khó chịu
dâng lên, anh đột nhiên hỏi chính mình, đây phải coi là gì! Tại sao
chính anh lại biến thành như vậy, tại sao lại có loại tâm tình này?
Bọn họ thậm chí không nói chuyện với nhau được mấy câu nói, thậm chí không
có chung đụng, thậm chí cũng không biết đối phương có tính tình ra sao. . . . . .
Nhưng tại sao lại như vậy chứ?
Anh suy nghĩ cực kỳ
lâu mới hiểu được, cô chính là khiến lý trí anh không hề thay vẫn đổi
mặt bình thản trong cuộc sống, xuất hện xung quanh, khiến cuộc sống căng thẳng của anh có chút thả lỏng một ít, không có xuất hiện thì như mất
đi thói quen và chút tiếng cười vui vẻ.
Thích cô, không lẽ như vậy sao?
Anh nghĩ, có lẽ, mình cũng lờ mờ hiểu ra.
Tác giả có lời muốn nói: còn tiếp, nhiều lời góp ý, tôi sẽ ghi nhận!
Đây là đoạn văn tôi viết thật bình tĩnh, tôi cảm giác mình rất dụng tâm, cũng hy vọng có mọi người thấy thích. Cuối cùng thì kì thi tốt nghiệp trung học cũng đã kết thúc, những bạn học
khác đều có gương mặt như đã được giải phóng, hận không được trở về
trường lập tức đem tất cả sách xé toang sau đó muốn tung chúng lên bay
lượn đầy trời, còn An Diệc Thành vẻ mặt nhẹ nhõm lại không hề xuất
hiện, đối với anh mà nói, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ngày mai sau
khi thi nói xong, anh lập tức muốn bắt đầu đi ra ngoài tìm thêm việc làm ngắn hạn, anh đắn đo, nghe nói những người tuyển nhân viên không thích
tuyển những người chỉ làm trong dịp hè, chỉ có thể nói mình chính là đi
tìm công việc, sau đó nhanh chóng đi báo danh đại học trước, tìm lý do
từ chối. Anh nghĩ đi trước tìm việc một chút, không tìm được thì sẽ
tính cách khác
Anh trở lại trường học, lập tức nhìn thấy mấy bạn
học ôm một chồng sách lớn đi bán, mà bên ngoài phòng ngủ trường học,
thật sự tung bay không ít giấy sách vở. Anh nhíu mày, tất cả sách của
mình anh cũng vẫn giữ lại nhà, sau đó lại bị mẫu thân xem như vật thần
thánh mà giữ lại, mặc dù anh cũng cảm thấy thế này hoàn toàn không cần
thiết, không có giá trị gì nhiều để cất giấu, còn không muốn nói là cũng chỉ là vật vô dụng bỏ đi, nhưng nếu mẹ anh làm như vậy, anh cũng sẽ
không phản đối.
Có người mừng rỡ, có người khổ sở, tất cả đều là
vì trận thi cử này vừa vặn đi qua , thế nhưng anh lại rất nặng nề, hình như so với người khác cảm xúc không hợp nhau.
Thi tốt nghiệp
trung học xong, hình như ai cũng đã ý nghĩa giải phóng, các bạn học ba
năm người vây tại một chỗ, bày kế hoạch đi nơi nào chơi, có người muốn
ngủ suốt đêm, có người đề nghị đi KTV, có người là muốn đi trượt băng. . . . . . Những thứ đó, tất cả với anh đều không chút liên quan, anh nghĩ về nhà, mẹ anh đang ở nhà trong chờ anh, cuộc thi này rất quan trọng,
mẹ anh sẽ cố hỏi anh tình hình của buổi thi
Anh vừa mới chuẩn bị đi, đã có người ngăn cản bước chân của anh.
Nhìn ở trước mặt mình là cô nữ sinh này, anh hơi hơi nhíu dưới lông mày, anh biết cô ấy, bởi vì cô là bạn tốt của Trình Vũ Phỉ , thật ra thì anh có chút không hiểu, Trình Vũ Phỉ này tính tình nhàn nhạt, làm sao lại có
cùng tác phong làm việc như thế khoe khoang cô bạn gái này là bạn tốt?
Nói thẳng ra Tiết Giai Nhu này, chỉ cần l