
h?"
Anh tựa vào cửa phòng tắm, nhìn xéo cô. Khoảng
cách như thế này khiến cô có cảm giác, cô không rõ đó là gì, không thể
diễn tả sự khó chịu đó.
"Ừ"
Hình như cô cười , rốt cuộc cô cũng đã bật cười, cô cũng không xác định nổi, "Bé con đó thật đáng yêu. . . . . . Là con trai ruột của anh hả?"
"Đúng vậy" ánh mắt anh không anh liền mắt đều không nháy mắt một cái phải trả lời.
Cô cắn môi, "Bé sáu tuổi. . . . . . Vậy mẹ bé đâu?"
Anh căng thẳng tránh ánh mắt của cô, hơn nữa loại này căng thẳng này cũng
không giải thích được, anh cố ý trầm mặc một lúc lâu, "Cô nên biết tình
hình gia đình của tôi lúc đó, cô cảm thấy dựa vào khi đó người như tôi,
có phụ nữ nào nguyện ý đi theo tôi?"
Anh nói xong cực kỳ nhẹ
nhàng linh hoạt, lại khiến cô liên tưởng đến chuyện khác, "Là bởi vì mẹ
bé bỏ đi, mẹ của anh lại đang bệnh, một mình anh mang theo đứa bé, vì
vậy mà anh đã lựa chọn nghỉ học hay sao?"
An Diệc Thành tự giễu
nở nụ cười, "Em kinh ngạc như vậy để làm gì, rất khó khiến người ta hiểu ra sao? Khi đó, tôi nghèo hai bàn tay trắng, không có gì cả, người phụ
nữ kia chỉ đem đứa bé ném cho tôi...mẹ tôi vừa không có công việc, không thể làm gì khác hơn là cõng Tiểu Gia cùng nhau đi ra ngoài nhặt ve
chai, Tiểu Gia lúc ấy sữa bột cũng ăn không nổi, sau đó mẹ tôi lại sinh
bệnh nặng, lúc đi bệnh viện khám bệnh tiền cũng không có. Em nói, tôi
không bỏ học thì tôi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể ngồi ở
trong phòng học hưởng thụ cái gọi là đực dạy dỗ, bỏ lại con tôi bất kể
thế nào?"
Trên mặt anh ý châm chọc càng ngày càng đậm hơn, loại
cảm giác vô lực đó, cho tới bây giờ anh vẫn còn có thể nhớ. Không phải
bởi vì nghèo khó mà anh tự ti, mà vì nhìn mình mẹ mình yếu đuối một lúc
sao phải lại ngất đi, nghe Tiểu Gia không ngừng khóc vì đói bụng, một
khắc kia anh cảm thấy thống hận sự bất lực của mình vô cùng, lần đầu
tiên bởi vì cảm giác nghèo khó chính mình sắp không tiếp tục kiên trì
được rồi, cũng không biết mình phải làm thế nào kiên trì. Tuyệt vọng,
khó chịu, khổ sở. . . . . .
Nhưng thời gian để anh chán chường khó
chịu phát tiết cũng không có, đứa bé đang khóc, mẹ nằm ở trên giường cần người chăm sóc, ngay cả việc suy sụp anh cũng không được phép làm.
Anh cả đêm không ngủ được, chỉ có vào buổi tối, nhìn Tiểu Gia ngủ say, anh
mới có động lực tiếp tục kiên trì, không dám nghĩ đến tương lai, không
dám nghĩ đến ngày mai, chỉ có thể qua một ngày là đỡ một ngày, loại cảm
giác khó chịu đó mỗi một giây đều là đau khổ, nhưng anh vẫn đi tới được
trong hoàn cảnh như vậy.
Tất cả đều đi qua rồi, anh gắng gượng đi tới, cho nên mới đi đến ngày hôm nay.
Trình Vũ Phỉ khàn giọng, "Anh rất yêu đứa trẻ. . . . . ."
Giống như câu trần thuật, nhưng lại có chỗ hướng đến câu hỏi.
"A. . . . . ." Anh bất giác lên tiếng, "Cái này là em đang thương hại tôi sao?"
Cô cắn môi dưới, cô có tư cách gì đi thương hại anh . . . . .
An Diệc Thành cũng không đợi cô phản bác, "Em biết khi đó tôi đang suy nghĩ gì không?"
Cô nhìn anh, ánh mắt tối lại.
"Tôi nghĩ, một ngày nào đó, tôi muốn thăng tiến thật nhanh rồi xuất hiện
trước mặt người phụ nữ kia, khiến cho cô ta thấy buông bỏ tôi là hành
động ngu xuẩn tới cỡ nào." Anh lắc đầu một cái, chính anh cũng từng
nghĩ đến ý tưởng ngây thơ như vậy .
"Anh đã làm được." Dựa vào địa vị của anh hôm nay, người đã không coi trọng lời anh nói chắc hẳn
sẽ rất kinh ngạc, huống hồ lại rời bỏ anh, không biết sẽ hối hận đến mức nào, "Anh đã làm được chưa?"
Hai câu nói của cô ý tứ không sai
biệt lắm, thế nhưng anh lại có thể hiểu, câu trước là nói anh hiện tại
đã làm được việc thăng tiến rất nhanh, câu sau là hỏi anh có trả thù
người phụ nữ kia như vậy hay không. . . . . .
"Tôi đang suy nghĩ, phải nên làm như thế nào mới được." Khi vô số phim điện
ảnh về thời thanh xuân xuất hiện tại các rạp chiếu phim lớn hôm nay,
hoài niệm từ từ biến thành một giai đoạn bất tử trong quá khứ, cô với
Tiết Giai Nhu nhất định là sinh ra để cùng đồng cảm với nhau, cũng không thể tùy ý xem qua một chút, tiếp tục sống cuộc sống của mình, thanh
xuân có vô số kiểu, có người thích đem tình yêu làm điểm chính, có người thích đem tình thân làm điểm chính, mà có người thích đem tình bạn làm
điểm chính. Tới hôm nay, Trình Vũ Phỉ phát hiện, giai đoạn đó của mình
chỉ còn lại có tình bạn vẫn còn tồn tại.
Trình Vũ Phỉ thường nhớ
tới lúc cùng Tiết Giai Nhu ở giờ thể dục dạy đánh vũ cầu, cho tới khi
tổng kết bốn năm học đại học đánh vũ cầu đối với cô mà nói lại không
bằng một góc năm học cấp ba. Trên giờ học thể dục, cô phát hiện An Diệc
Thành ít tham dự bất kỳ hoạt động nào, không giống các bạn nam khác,
cùng đá banh với nhau, cũng không chơi bóng rổ với ai, ngay cả bóng bàn
và vũ cầu cũng đều không đụng tới, dù là lúc đó anh còn vui vẻ cầm dụng
cụ theo, Tiết Giai Nhu lập tức đánh giá, cô cá là anh không thích vận
động người, bình thường không thích vận động tính cách của người đó
thiên hướng về hướng nội, Trình Vũ Phỉ lại không cảm thấy như vậy, bởi
vì nếu như anh không muốn chơi như lời ngư