
cho cô hay là sẽ từ chỗ học đi thẳng qua công ty kia, không ghé qua nhà, như vậy trong khoảng thời
gian này cũng sẽ không có ai tìm cô.
Tiếng gõ cửa vẫn chưa chịu
dừng, vẫn tiếp tục vang lên, cô không ngồi yên được đành đi tới mở cửa
thì thấy một người bạn nhỏ, bé đang mở to hai mắt nhìn mình, hình như vì cô đột nhiên mở cửa, động tác này lại dạo tới bé. Cô có chút áy náy, cô lại mở cửa trễ như thế này. Cô ngồi xổm xuống, nhìn diện mạo khéo léo
bé trai này, "Người bạn nhỏ, con tìm ai?"
Bé càng lộ ra sự khẩn trương, "Con tìm ba của con . . . . . ."
"Ba con sao lại ở đây, có phải con gõ nhầm cửa hay không?" Cô chỉ có thể suy đoán như vậy.
Bé liều mạng lắc đầu, không có tìm nhầm, bé chính là đến tìm cô, chính là
chỗ này, bé mở to hai mắt lắc đầu bộ dạng đáng yêu vô cùng.
"Con thật đáng yêu, con bao nhiêu tuổi rồi hả ?"
Cô chỉ là vừa thuận miệng hỏi thì có người trả lời,
"Sáu tuổi."
Trả lời câu này không phải là người bạn nhỏ đáng yêu, mà là từ An Diệc
Thành đang trong thang máy đi ra, mặt anh sa sầm đi tới, Tiểu Gia ngơ
ngác nhìn ba mình đang đi tới, "Ba."
Một tiến g ba này giống như
một tiếng sét, khiến Trình Vũ Phỉ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Nhưng
An Diệc Thành không nhìn tới cô, một cái thôi cũng chưa từng nhìn qua,
mà là ôm An Minh Gia rời đi, nhiều một giây cũng không muốn nán lại.
Bọn họ cùng nhau đi tới thang máy, An Minh Gia phát hiện sắc mặt ba mình vẫn là rất u ám, ba không vui, bé thấy rõ ràng.
Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, bé mới dám mở miệng, "Ba tại sao nói dối, con rõ ràng đã bảy tuổi. . . . . ." Cho đến khi hai cha
con họ đã rời đi thật lâu, Trình Vũ Phỉ vẫn còn đứng tại chỗ, cô hình
như hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, có một đứa trẻ đứng ở trước cửa nhà cô, nói với cô bé tới tìm ba mình, mà đứa bé kia lại gọi
An Diệc Thành là ba.
Một tiếng ba của đứa nhỏ ấy khiến trong
lòng cô giống như có thứ gì đó bị vỡ nát ra, những thứ kia bị nổ tung
từng mảnh vụn găm vào ngũ tạng của cô đau điếng, nó nổ tung chỉ trong
một cái chớp mắt, hình như nó còn mang đến khí nóng, khiến tim cô không
thể chịu nổi đựng nổi sức nóng đó, nhưng khó chịu nhất vẫn là tim cô,
trừ chỗ đó những chỗ khác lại có phần nhiệt độ siêu thấp, vì vậy cực
lạnh cực nóng tập trung cùng một chỗ, làm cô cảm giác một giây kế tiếp
mình cũng sẽ té xỉu.
Cô còn là đứng ở nơi đó, vào giờ khắc này
nếu có người thấy cô nhất định sẽ bị cô dọa, sắc mặt của cô bây giờ rất
nhợt nhạt, thêm nữa thân thể ở đây cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng
cô cũng không chịu đựng được nữa thân thể trượt ngã xuống đất.
Một lúc lâu, cô mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy, cô không nhớ nổi đã bao lâu mình không bị luống cuống như vậy rồi.
Đứa bé, sáu tuổi, con của An Diệc Thành.
Nếu như đứa bé của cô vẫn còn, vậy bé cũng đã lớn như thế, có thể gọi anh
là ba, sau đó gọi cô là mẹ giống như vậy hay không? Có chút đau đớn, bởi vì quá đau, nên cũng không muốn nghĩ lại chuyện cũ, cô tựa hồ có thể tự nói với mình thật sự đã quên mất, nhưng không biết tại sao đến một thời điểm nào đó nhắc cô nhớ lại, đột nhiên cơn đau tràn vào vượt ra khỏi
phạm vi chịu đựng của mình.
Mẹ, danh từ tốt đẹp đến dường nào, hết sức tốt đẹp, khiến nước mắt cô rơi ướt hết cả mặt.
Cô đắm chìm trong nỗi bi thương của mình hồi lâu, sau đó mới suy nghĩ đến
chuyện đứa bé kia tìm đến mình, có phải đang trách mình đoạt ba của bé
hay không? Bé còn nhỏ tâm tình suy nghĩ của bé có thể nghĩ cô là một
người phụ nữ như vậy.
An Diệc Thành có nói qua, anh không hề kết
hôn, đang trước mặt cô hình như anh vẫn luôn thản nhiên, vì vậy chắc
chắn anh sẽ không lừa cô, như vậymẹ đứa bé này là ai? Theo thái độ của
An Diệc Thành biểu hiện ra, mẹ đứa bé này cũng không thể là Hạ Tư Tư, dù là cực kỳ giống Hạ Tư Tư.
Cô bây giờ chìm trong mơ hồ suy nghĩ
miên man, vừa không thể nhịn được suy nghĩ đến vấn đề này, vừa lại cố
sức không suy nghĩ quá sâu về nó.
*************************************************
Sau khi Tiểu Gia đi về đến nhà, bé sẵn sàng đón nhận việc tra hỏi từ An
Diệc Thành, bị ba bắt gặp từ nơi ở của dì kia, là bé đã biết, không
tránh được bị ba la một trận, nhưng bé không sợ, bởi vì bây giờ bé thấy
mơ hồ vui sướng.
Về đến nhà, Tiểu Gia lập tức bắt đầu biết vâng
lời. An Diệc Thành lạnh lùng nhìn con trai mình, dù sao bé vẫn biết cảm
xúc của ba không được tốt, nên làm ra vẻ phó mặc cho việc trừng phạt.
"Nói đi,tại sao con lại đi tới đó?" Sau một lúc lâu, Tiểu Gia mới dám len lén quan sát ba vài lần, bé mới dám mở miệng.
Tiểu Gia quyệt miệng, "Con chính là muốn đi xem dì kia hình dáng thế nào."
"Hả?"
"Chú Thất nói ba cùng dì ấy ở chung một chỗ, ba không ở nhà lâu là vì đều ở
chỗ của dì ấy Cho nên con muốn…, nếu ba thích dì ấy như vậy . . . . . ."
"Người nào nói cho con biết ba thích cô ấy?"
"Nếu ba không thích dì ấy, tại sao ba lại ở chung một chỗ với dì ấy?" nét
mặt An Minh Gia cực kỳ vô tội, còn trừng mắt nhìn, "Con chính là cảm
thấy ba thích dì đó, con nghĩ dì ấy có thể làm mẹ của con, cho nên con
mới đi nơi đó. .