
. . . ."
Tiểu Gia cúi đầu, cảm giác mình có lẽ không phải đứa trẻ, ngoan bởi vì bé vừa nói láo với ba mình.
An Diệc Thành nhìn con trai hồi lâu, mới để cho bé đi ra, mà Tiểu Gia thật sự khó nén hưng phấn, dù sắc mặt của ba nhìn qua cũng không tốt như
vậy. Tiểu Gia chạy đến phòng của mình, quá muốn lấy cái này tin tức đưa
đi chia sẻ cùng người khác, bây giờ, ngay lúc này người mà bé có thể
chia sẻ chỉ sợ rằng có duy nhất một mình chú Thất, vì vậy bé lập tức gọi điện cho chú Thất.
"Tiểu Gia."
"Chú Thất, con cho chú
biết một chuyện, hôm nay con đã đi tới nhà của dì mà lúc trước chú dẫn
con đến, con cảm thấy được rất có thể dì ấy là mẹ của con, nếu như sau
đó mà ba con không đến, con nhất định có thể biết rõ ràng cuối cùng dì
ấy có phải là mẹ cảu con hay không."
Nguyễn Ngộ Minh đầu tiên là
nghe Tiểu Gia nói câu kia"Con đoán dì ấy rất có thể là mẹ cảu con" liền
vui mừng, nhưng ngay sau đó lại bị câu nói của Tiểu Gia "Nếu như mà ta
ba sau lại không có tới" của Tiểu Gia khiến anh kinh sợ, "Tiểu Gia à, ba con biết con đi đến chỗ của dì ấy hả?"
"Chú Thất, đây không phải là trọng điểm."
"Tiểu Gia, đây chính là trọng điểm." Nguyễn Ngộ Minh buồn bực, hơn nữa còn là cực độ buồn bực, "Chú sẽ bị ba con ném tới Sa mạc Sahara đấy."
"Chú Thất, con không có nói chuyện chú dẫn con đi tìm mẹ, con chỉ nói với
ba, chú nói ba cùng dì ấy ở chung một chỗ, cho nên con muốn đi xem người trong lòng của ba một chút. . . . . ."
"Xem ra khả năng đi tới
Sa mạc Sahara này lại được gần thêm một chút." lúc Nguyễn Ngộ Minh nói
những lời này, còn đặc biệt đưa ra tay phải của mình, ngón cái cùng ngón trỏ, đã làm ra một khoảng cự ly như vậy để diễn tả.
"Nhưng mà
thật sự dì ấy có thể là mẹ của con, dì ấy hỏi con mấy tuổi thì con định
nói bảy tuổi , nhưng đúng lúc ba tới, ba dám nói con sáu tuổi. . . . . . Nếu như dì ấy không có quan hệ gì với con, thì làm gì ba con nói láo
như vậy!"
"Tiểu Gia, con thật thông minh." Nguyễn Ngộ Minh cũng
cảm thấy rất có thể, chỉ là mới vui thoáng qua lại dội cho Tiểu Gia gáo
nước lã, "Ngộ nhỡ là ba con sợ người dì ở đó lưu lại ấn tượng xấu, lúc
học trường cấp ba đã làm cho người mang thai, chuyện này lại không tốt,
đổi lại thời đại học lại rất khác . . . . . ."
Tiểu Gia bĩu môi,
"Dù sao ta cảm thấy được dì ấy rất có thể là mẹ của con, chú Thất hôm
nào đó chú đi cùng con, chúng ta lại đi quan sát theo dõi. . . . ."
. . . . . . . . . . . . . . . . .
"Ngày nào đó" mà Tiểu Gia nói sẽ không đến được, bởi vì Nguyễn Ngộ
Minh được sắp xếp đi công tác,chỗ anh đi công tác là nơi mà chim cũng
không bay tới được, nói là nơi vắng vẻ nhất, t nghèo khó nhất cũng không quá đáng, Nguyễn Ngộ Minh khắc thật sâu trong lòng, còn không bằng ném
tới Sa mạc Sahara! Sau đó anh thấy vô cùng buồn bực, trước lúc đi xuất
ngoại đi công tác, mỗi ngày đều mang vẻ mặt đau khổ.
Kỷ Bách Hiên biết Nguyễn Ngộ Minh phải đi đến chỗ tồi tàn công tác, không nhịn được
mấy phần thương hại anh ta, " Rốt cuộc anh đắc tội chỗ nào với Tứ ca?
Còn đắc tội nặng tới mức phải làm triệt để thế này?"
"Anh đây chẳng qua là vì Tiểu Gia mà hiến thân,
dũng cảm giúp nhóc ấy tìm mẹ."
Kỷ Bách Hiên vừa nghe, không ngờ Nguyễn Ngộ Minh thật sự là đem chuyện này để ở trong lòng, rước lấy phản ứng lớn như vậy từ Tứ ca, không khỏi cảm thông vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ngộ Minh , "Bớt đau buồn đi, em sẽ cúng bái
nhan đèn cho anh."
"Cho anh nhan đen làm gì, hay là cho anh đây vàng bạc sẽ hay hơn đấy."
"Vậy được, em sẽ lấy thêm cho anh nhiều vàng bạc hơn, để cho anh ở dưới thoải mái hơn, tuyệt đối xứng đáng là siêu cấp phú ông."
Nguyễn Ngộ Minh bày tỏ hết sức cảm động, nắm tay Kỷ Bách Hiên, chỉ còn thiếu
hai hàng nước mắt nữa mà thôi, "Chúng ta quả nhiên là anh em tốt."
". . . . . ."
"Chuyện đó, trước khi cậu đốt vàng mã cho anh đây, cậu có thể đem quán bowling kia chuyển sang tên của anh được hay không?"
". . . . . ."
Thật ra thì anh cũng cảm thấy không phải là quán bowling kia tốt, mà là đó
là quán bowling lớn nhất thành phố, cái đó chữ "Nhất" đó nghe cao lớn
biết bao nhiêu.
*********************************
Lần gặp
mặt này, là Trình Vũ Phỉ chủ động gọi điện thoại, nhưng trong điện thoại An Diệc Thành trong chỉ nói là "Khó gặp" . Tâm tình của anh hình như
chưa từng thay đổi, vẫn giống như trước đây, hoàn toàn khác với cô mấy
ngày nay hàng đêm cô đều bị mất ngủ. Điều này khiến cô cảm thấy, tâm
tình của mình vài ngày gần đây, giống như câu chuyện cười mà thôi. Chính xác là như vậy, cô sớm biết anh có một đứa con trai, nhưng đến khi gặp
được, loại cảm giác đó, phức tạp được khó có thể diễn tả được.
Bọn họ đang gặp mặt nhau ở tòa biệt thự nhỏ, so với trước kia cũng không có bất kì sự khác biệt nào, chỉ là cô rất hồi hộp, căng thẳng không nói ra được.
Giống như trước đây bọn họ ăn cơm xong, liền cùng nhau đi
lên lầu hai, chỉ là hôm nay cô hoàn toàn không có hứng thú tiến hành
loại vận động trên giường, sau khi từ trong phòng tắm đi ra, cô cố nuốt
lời nói vào trong, nhưng rốt cuộc lại nói ra, "Đứa bé hôm đó, là con
trai của an