Polaroid
Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323843

Bình chọn: 8.00/10/384 lượt.

có thể tùy tiện đụng vào điện thoại của tôi như vậy

hả ?"

Ánh mắt của anh rất lạnh, khiến cô nảy ra ý nghĩ cảm thấy lỗi của cô đã làm anh cực kì chán ghét

Anh bỏ di động qua một bên, không có dự định xem lại cú điện thoại kia, mà là lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt của anh như vậy, đột nhiên lại khiến cô có dũng khí nào đó, cái

loại đó dũng khí tương tự với việc không bằng nhân cơ hội này, hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ này với anh, "Xin lỗi, chuyện này thật sự thì

tôi không đúng. Nhưng mà An Diệc Thành, anh đã sắp đặt chuyện của tôi,

vậy anh tính như thế nào đây?"

Đôi mắt anh hơi lóe lên một chút, ngay sau đó nói, "Cái gì?"

"Chuyện em trai tôi." Cô cắn môi, "Chuyện em trai tôi, không phải ngoài ý muốn

đó chứ? Nó làm chuyện kia, vốn nó cũng chỉ là bị người hại, làm sao có

thể gặp phải sự trừng phạt lớn như vậy, trừ khi có người cố ý hãm hại. . . . . . Thật ra thì tôi thật sự là không biết rõ, tôi có sức quyến rũ

lớn như vậy ư, nhưng mà sao có thể làm phiền anh ra tay dùng thủ đoạn là em trai tôi để đối phó với tôi. . . . . ."

"Em đừng coi thường chính mình như vậy." Anh đi tới trước mặt cô, đưa tay nâng lên cằm cô lên,

"Em cũng là người có chút nhan sắc . . . . . ."

Lúc học cao trung, người theo đuổi cô cũng có không ít, chỉ là cô không để ý tới thêm người nào khác mà thôi.

Cô đưa tay lên, muốn gỡ bỏ tay của anh, thế nhưng anh lại dùng tay khác cầm tay cô bắt lại.

"An Diệc Thành, tại sao anh muốn làm như vậy. . . . . ." Cô không nghĩ ra.

"Vì tôi..thích."

Anh nói ra ba chữ này, thật là càng làm cho cô thêm tức giận, cô ghét cái

loại cảm giác vô lực đó, đáng ghét hơn khi người khác xem mình tùy ý như có thể nghiền chết một con kiến, còn mình hết lần này tới lần khác mệt

mỏi giãy giụa.

Cô bất chấp tất cả chỉ muốn rời xa người đàn ông này, cô hoài nghi anh, cho tới bây giờ cũng không đánh giá được anh, đến giờ phút này, cô đã hiểu tất cả, anh không còn là người sẽ làm cô động lòng như thời thiếu niên áo trắng, anh có tên mới có thân thế khiến người ta kính sợ, "Hoàng Thành" Tứ thiếu gia, tên tuổi vang dội biết bao.

Cô muốn chạy, thế nhưng lần này không cần tốn nhiều sức giãy giụa thì đã thoát ra, mà anh cũng không có đuổi theo.

"Trình Vũ Phỉ, em còn dám đi thêm một bước, tôi không ngại hủy hoại em trai

của em đâu, em chắc là đã biết rất rõ, hiện giờ tôi có năng lực làm như vậy hay không" Vào năm lớp mười hai, khi các bạn học khác đều ở đây hăng hái cố gắng phấn đấu vì cái ngày có tên là "Thi tốt nghiệp trung học", hận một ngày không có được 48 canh

giờ để sử dụng, thì đúng lúc này An Diệc Thành lại có quyết định khiến

người ta kinh ngạc, anh bỏ qua lớp tự học buổi tối, hơn nữa ở chỗ của

thầy giáo lại có lệnh gì đó, một khi thành tích cuộc thi của anh giảm

xuống, ngay lập tức anh sẽ trở lại lớp tự học buổi tối, anh quá kiên

trì, vì vậy thầy giáo không thể không đồng ý. Các bạn học nhắc tới hành

động này của An Diệc Thành, đều cảm thấy anh “trâu bò” thật, trong thời

điểm này lại dám đưa ra quyết định như vậy.

Nghe nói An Diệc

Thành một mình tìm công việc riêng, vì một số học sinh lớp sơ cấp muốn

học thêm, những học sinh đó cũng sắp tham gia thi tốt nghiệp trung học,

một số phụ huynh cũng hao tổn tâm sức tìm thầy giáo dạy thêm cho con

mình, hi vọng con của mình có thể thi đậu vào một ngôi trường cao trung

tốt, An Diệc Thành liền chủ động liên lạc với những vị phụ huynh đó, ban đầu chỉ là dạy thử, sau khi thấy anh dạy được, không tệ, phụ huynh lần

lượt đưa con tới một chỗ, nhờ anh chỉ dạy những đứa bé này.

Xế

chiều, sau khi tan học An Diệc Thành liền cầm bọc sách, vội vã rời khỏi

phòng học, còn Trình Vũ Phỉ nhất định phải dán mắt mình lên cả người

anh, nhìn theo anh. Vào những lúc này Tiết Giai Nhu đều vỗ vỗ bả vai của cô, "Được rồi, đừng xem, đã không còn thấy bóng dáng của người ta nữa

rồi."

Lúc đầu khi bị Tiết Giai Nhu đánh như vậy cô cũng thấy thú

vị, còn biết đỏ mặt là ra sao, bây giờ bị Tiết Giai Nhu cười đùa nhiều

lần, mặt cô cũng đã không còn da nữa rồi, thấy có chút mất mát cô nằm

dài ở trên bàn. Kể từ lúc An Diệc Thành không còn tham gia lớp tự học

buổi tối, thêm nữa sau mỗi lần kiểm tra cũng có thể liên tục phân rõ cao thấp, thầy giáo đối với hành động của anh chẳng những không phản đối mà còn bắt đầu cổ vũ, còn lấy hành động của An Diệc Thành kích thích bọn

họ - những học sinh bình thường——“Nếu như các em cũng có thể đạt được

thành tích như An Diệc Thành, ngay bây giờ thầy sẽ để các em muốn làm

cái gì thì làm cái đó, nếu như không có được trình độ đó thì cũng đừng

nói đến bất cứ yêu cầu gì. . . . . .” Cũng bởi vì chuyện như vậy nên,

Trình Vũ Phỉ cảm thấy thời gian mình được nhìn An Diệc Thành càng ngày

càng ít, chỉ cần nghĩ đến cả buổi tự học ban đêm cũng không thể nhìn

thấy anh, trong lòng cô lập tức cảm thấy không thoải mái.

"Được

rồi được rồi, người ta không biết còn tưởng rằng bạn thất tình! Trưng bộ dạng này để làm cái gì!" Tiết Giai Nhu không nhịn được chế nhạo cô.

"Aizzzz, hôm nay mình lại không thấy được anh ấy."

"Thôi đi, bạn nhìn như