
để cho cô ấy uống nhiều như vậy?"
Phương Mộc khổ mà không nói được, cô chỉ là một người đại diện nhỏ bé, cái gì
cũng phải nghe Hạ Tư Tư, phải biết bây giờ Hạ Tư Tư đang là nữ minh
tinh, không ít công ty muốn hợp tác với cô ấy, mà muốn đổi một người đại diện là chuyện dễ như trở bàn tay, Phương Mộc nào dám quản Hạ Tư Tư.
An Diệc Thành cau mày nhìn Hạ Tư Tư, xuất hiện trong trường hợp này, lại
còn trong tình trạng say mèm, nếu bị truyền thông chụp được thì phải làm thế nào?
Thật ra Hạ Tư Tư cũng không hoàn toàn say, trong tay
cô cầm một bình rượu, ánh mắt nhìn về phía anh, "Anh đã đến rồi… Em còn
tưởng rằng bây giờ anh không muốn xuất hiện trước mặt em!"
Bây giờ thời gian bọn họ gặp mặt càng ngày càng ít, nói mấy câu đều vô cùng khó khăn, cô thật ghét cảm giác như thế. Cô nhớ anh, rất nhớ anh, nhớ
đến phát điên, mới dùng cách này ép anh đến gặp mình, cô nhìn người đàn
ông mình đã thích nhiều năm, có đôi khi thực hoài nghi, cô rốt cuộc
thích anh ở điểm nào, chẳng lẽ bởi vì anh từ chối mình, cho nên coi anh
như mục tiêu cả đời?
Là như vậy sao?
An Diệc Thành lấy ly rượu trên tay cô, để qua một bên, "Anh đưa em về."
Hạ Tư Tư nhìn anh cười, cũng không ngăn cản hành động của anh, được anh đỡ ra ngoài. Cô thích cảm giác dựa vào anh, khiến cho cô thấy an tâm, tựa
như cô biết, khi cô gặp chuyện gì, chỉ cần gọi điện anh, anh nhất định
sẽ tới, cô chính là biết.
Ngồi vào xe của anh, cô dần dần tỉnh
rượu, lại cúi đầu khóc, "An Diệc Thành, anh nói thật cho em biết, có
phải anh hận em, nên mới hành hạ em như vậy?"
Nhất định là anh
hận cô, mới không chịu chấp nhận cô, như vậy có thể làm cho cô khó chịu, bù lại những chuyện năm đó cô đã làm đối với anh.
"Em uống nhiều quá rồi, bớt nói đi." Âm thanh của An Diệc Thành không hề có nhiệt độ.
"Em chỉ biết, anh đối với việc lúc trước em rời đi canh cánh trong lòng,
lúc đó em đi như vậy, xuất ngoại mà hoàn toàn không cân nhắc tình cảnh
của anh." Hạ Tư Tư vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, cô luôn nghĩ
nếu như khi ấy cô không rời đi, cô và An Diệc Thành có thể giống như bây giờ sao? Cô mỗi lần nghĩ đến, đều vô cùng khó chịu.
"Hạ Tư Tư,
em suy nghĩ nhiều quá, em đi hay ở lại, đều chưa từng ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, thật sự em không cần cho rằng chuyện năm đó của anh là
lỗi của mình mà tự trách, chuyện đó không liên quan đến em."
"Năm đó, nếu như em biết cuộc sống của anh gian nan như vậy, mẹ sinh bệnh,
anh còn phải thôi học… Thậm chí còn phải vay tiền lãi suất cao, em nhất
định sẽ không rời đi, để cho anh lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy."
"Đủ rồi, anh nói những chuyện này không liên can tới em." Hơn nữa, với tính cách của anh, dù cuộc sống có khốn khổ hơn nữa, cũng tuyệt đối không để một người phụ nữ nuôi, khoảng thời gian đó đúng là những ngày gian nan
nhất trong cuộc đời của anh, nhưng đều đã qua rồi, cũng không phải hồi
ức gì tốt đẹp, những chuyện đó, cũng không đáng giá để nhớ lại.
An Diệc Thành dừng xe lại, lần này không đỡ cô, mà là để cho Phương Mộc đỡ cô.
Phương Mộc đỡ Hạ Tư Tư, nhưng Hạ Tư Tư không chịu đi, đôi mắt to xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào anh.
An Diệc Thành với cô giằng co hồi lâu, Hạ Tư Tư để Phương Mộc đỡ mình, đi
từng bước một đến trước mặt anh, "An Diệc Thành, em vẫn luôn muốn hỏi
anh một chuyện, anh nói cho em biết đáp án."
Từ sơ trung (cấp 2)
cô đã bắt đầu yêu nam sinh này, cô yêu vì anh xuất sắc, cũng yêu vì anh
có nghị lực, chưa bao giờ cô thấy một người nam sinh nào có ánh mắt kiên nghi giống như anh, chỉ cần nhìn anh sẽ biết, nhất định anh có thể nổi
trội hơn người, chắc chắn anh sẽ có tương lai sang lạn, và có thể mang
lại hạnh phúc cho người phụ nữ của anh, vì vậy cô càng kiên nghi với
tình yêu của mình .
Cô không biết từ bao giờ ánh mắt mình bắt đầu dõi theo anh không dời, vì
vậy trăm phương ngàn kế xuất hiện ở trước mặt anh, hi vọng anh có thể
nhớ mình… Cứ như vậy một ngày lại một ngày, bây giờ cô đã hai mươi sáu
tuổi rồi, từ mười hai mười ba tuổi đến hai mươi sáu tuổi, cuộc sống liệu còn mấy lần vài chục năm đây?
Cô hao phí toàn bộ tâm tư của bản thân trên người đàn ông này.
Cô vì anh, cầu xin cha mình, bố trí công việc cho mẹ của anh. Xin cha mình ở trường mở quỹ học bổng, vì cô biết anh là người ưu tú nhất. Cô làm
nhiều như vậy tất cả đều vì anh.
An Diệc Thành chỉ là nhìn cô qua cửa kính xe, không lên tiếng.
Hạ Tư Tư cười cười, nhẹ nhàng mở miệng, "Năm đó vì sao anh không chịu đi cùng em?"
Cô muốn ra nước ngoài, người nhà của cô có thể sắp xếp để anh cùng đi, mà
mẹ anh, người nhà cô cũng có thể cùng nhau chăm sóc. Cô không tin anh
không biết tình ý của cô đối với anh, cô làm cho anh nhiều chuyện như
vậy, anh thông minh thế chẳng nhẽ không biết là vì sao.
Nếu như
anh đi theo cô, vậy thì nhất định anh không cần trải qua những ngày đau
khổ như thế, chỉ cần anh muốn, anh có thể trở thành con rể Hạ gia, trong nháy mắt thăng chức rất nhanh, trở thành chồng cô, mà không phải trở
thành một kể nghèo kiết xác đến tiền thuốc thang của mẹ mình cũng không
kiếm nổi.
Hắn lựa chọn