Disneyland 1972 Love the old s
Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 8.00/10/357 lượt.

ây bên kia.

Là Hạ Tư Tư sao? Truyền thông nhiều lần đưa tin nói đó là cô gái xứng đôi nhất với An Diệc Thành.

Trình Vũ Phỉ không biết phải hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào, nghe nói có vài người đàn ông, luôn đối xử rất tốt với vợ mình

nhưng vẫn ra ngoài tìm tình nhân, lòng cô khẽ chua xót, cô chưa từng

nghĩ, cô và An Diệc Thành sẽ gặp lại nhau trong tình huống như thế, cũng như chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày cô lại ở trong thân phận lúng túng như vậy.

Trình Vũ Phỉ không muốn suy nghĩ lung tung, vì vậy bước vào phòng tắm.

Mỡ hỗn độn kia cứ quanh quẩn trong đầu Trình Vũ Phỉ mãi không ngừng, cô

cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, vì sao những

năm gần đây lại không chịu ra ngoài hẹn hò? Nếu cô chịu yêu đương, em

trai cô cũng sẽ không cho rằng cô vì anh mà làm vậy, Tiết Giai Nhu cũng

sẽ không cho rằng cô vẫn si tình chưa dứt, có lẽ vận số cô may mắn còn

có thể gặp được người tốt để kết hôn, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Vậy nên, kết quả ngày hôm nay chẳng phải là chính cô tự làm tự chịu ư.

*******

Thời điểm An Diệc Thành lên lầu, cô đã tắm xong, ngồi yên trên giường chờ

anh, sau khi anh tắm xong, cô đặt cuốn sách trên tay xuống, đôi mắt nhìn anh không dời, anh cho là cô muốn nói gì, kết quả cô chỉ chủ động cởi

quần áo cho anh.

Nam và nữ, nói trắng ra cũng chỉ có một ít chuyện, là bản năng, cũng là ham muốn.

Lần này Trình Vũ Phỉ biểu hiện hết sức thản nhiên, không nhăn nhó hay trì

hoãn thời gian như trước kia, cô đã thông suốt, dù sao cũng phải chịu

một lần, còn không bằng chết sớm siêu sinh sớm, huống chi cũng không

phải là chưa từng làm qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, chính cô cũng cảm

giác thấy mình làm kiêu.

Cuối cùng cũng xong, thậm chí Trình Vũ Phỉ có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

An Diệc Thành thấy bộ dạng cô xem việc này là nhiệm vụ, mặc dù vừa rồi

trong nháy mắt hiện vẻ sung sướng, bây giờ tâm tình lại trở nên không

tốt, sắc mặt cũng lạnh lùng, hình như vô cùng không hài lòng biểu hiện

của cô.

Tiếng thở dốc của hai người còn chưa bình tĩnh, sắc mặt

đã sớm không còn nửa điểm vui mừng như lúc nãy. Mồ hôi thấm ướt cơ thể

anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó, không vạm vỡ nhưng

săn chắc. Khí chất của anh từ nho nhã thời trẻ biến chuyển thành đàn ông thành thục, Trình Vũ Phỉ mỗi lần nhìn anh, không tự chủ được mà ghép

anh với người thiếu niên trong trí nhớ lại một chỗ.

Cô nửa tựa vào trên người anh, lại nghĩ tới cú điện thoại lúc anh mới ăn xong, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.

" Lúc nãy anh nói chuyện điện thoại với người nào?" Suy nghĩ của cô,

không ngờ lại thực sự nói ra, cô nhìn thấy ánh mắt anh sáng lên không

hiểu nhưng sau đó rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Anh nhướn mày, "Hửm?"

"Lúc anh nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng…Ừ, rất dịu dàng.”

"Cho nên?"

Trình Vũ Phỉ cắn môi dưới, mãi không thể thốt nên lời. Cô cảm thấy thật khó

chịu, nếu như anh thừa nhận thì phải làm sao đây? Nếu thực sự như vậy,

sao cô có thể đối mặt với tình huống này, rằng cô đi theo người đàn ông

đã có gia đình, cô phải đối mặt với chính mình như thế nào? Chẳng lẽ lại tự đi lừa mình dối người, chỉ cần không hỏi, cũng sẽ không liên quan gì đến lễ nghi đạo đức.

Nuốt nước miếng, Trình Vũ Phỉ vẫn hỏi, “ Ừm…. Là vợ của anh sao?”

Trong nháy mắt An Diệc Thành bén nhọn nhìn cô, sau đó khóe miệng khẽ vẽ lên

một đường cong giễu cợt, anh đưa ngón tay của mình ra, nâng cằm của cô,

"Hả? Đúng thì thế nào? Không phải cô đã gánh trên lưng tội danh quyến rũ đàn ông có vợ sao, lần nữa mang lấy cái danh này, cũng đâu phải việc gì lớn…"

Trình Vũ Phỉ không đẩy tay anh ra, nhưng nơi nào đó trong lòng, đau nhói.

Cô cảm thấy vào giờ khắc này, cô không còn có biện pháp lừa gạt mình nữa,

cô nhớ anh, rất muốn rất muốn trở thành người yêu của anh... Hồi tưởng

lại, tình cảm của cô vẫn như trước đây, khi cô mười bảy mười tám tuổi,

dường như năm tháng chưa từng thay đổi.

Thiếu niên trong

lòng cô, thật sự đã biến thành một người như vậy sao? Tâm hồn của cô

dường như sụp đổ, cô chỉ cảm thấy mình toàn thân vô lực, những mong đợi

của cô sụp đổ, sụp đổ hoàn tàn.

Anh còn muốn nói gì đó, lại thấy

mắt cô đỏ lên, sau đó nước mắt yên lặng chảy xuống, anh đột nhiên cảm

thấy hoảng hốt, vì vậy khẽ thở dài, lật người đè lên người cô, dùng môi

hôn những giọt nước mắt của cô, "Không có, anh chưa từng kết hôn, cũng

không có vợ…"

Anh nói chuyện lời này, cũng không nhịn được tự phỉ nhổ mình. An Diệc Thành, mày không phải rất hận cô ấy sao? Tại sao không thừa cơ hội này để hành hạ cô chứ? Cô nghe thấy lời của

anh, một lúc lâu sau tinh thần mới hồi phục lại, khi nhìn sắc mặt anh,

phát hiện sắc mặt anh không được tốt, cô muốn nhìn anh rõ ràng hơn, vươn tay lau nước mắt mình thì anh đã lật người sang bên kia. Cô không rõ

ràng lắm, vì sao vừa rồi vẻ mặt anh chuyển biến nhanh như vậy, như là cố ý không để cô nhìn thấy, giống như là đang tránh né.

Không chờ

cô suy nghĩ cẩn thận, anh đã nở nụ cười, "Trình Vũ Phỉ, cô coi tôi là

loại người gì? Hả?" Cũ