
ên Dật cũng sẽ không phản bội.
Hạng Thiên Dật mang theo người mẹ bị điên chạy nạn, trong một buổi chiều chạng vạng, so với tên ăn mày cũng không khác mấy, gặp được Cố Trường
Dạ, mới đi được đến ngày hôm nay, đối với Hạng Thiên Dật mà nói, Cố
Trường Dạ chính là ân nhân của anh ta.
Cho dù là bởi vì người phụ nữ kia, Hạng Thiên Dật cũng sẽ không phản bội Cố Trường Dạ.
An Diệc Thành nghĩ đến mình, lúc anh mang theo Tiểu Gia đi khắp các bệnh viện, tất cả bệnh viện không một nơi nào chịu cứu Tiểu Gia, anh cảm
giác mình thật tuyệt vọng, nếu như có thể, anh đều nguyện ý quỳ xuống đi cầu cầu xin những người đó, nhưng anh biết rõ, không có tác dụng, trên
cái thế giới này có rất nhiều người tốt, cũng sẽ có người xấu, có ý tốt
như vậy cũng không bằng có tiền thuốc thang.
Khi đó anh trắng tay, khi đó anh rất muốn, chỉ cần có thể cứu chữa cho
đứa bé của anh, cái gì anh cũng có thể làm, dù là chuyện không có đạo
đức, trái với lương tâm. . . . . .
Khi đó anh rất tuyệt vọng, cho dù là nhiều năm sau lại nhớ lại, vẫn có
thể nhớ khoảnh khắc tuyệt vọng đó, nếu như không có Tiểu Gia, nói cho
cùng anh cũng không có mục tiêu cuộc sống, mẹ anh chết rồi, anh cũng
nghỉ học quá sớm, anh đều không biết cái gì sẽ chống đở cho anh.
Khi đó, Cố Trường Dạ ở trước mặt hắn, hỏi anh, "Chú muốn cứu con mình ?"
Chỉ là giọng nói đó nói ra một câu rất bình thường, nhưng lại cứu được cái mạng rác của An Diệc Thành.
Một khắc kia, anh đã tự nói với mình, anh sẽ vì những lời này, sẵn sàng trả một giá thật đắt.
Mà bây giờ, thời điểm trả ơn đã đến.
*****************************
Sau khi Trình Vũ Phỉ trở về, cô ngây ngốc ngồi đó, không nói lời nào,
cũng không ăn bất kỳ cái gì. Cô vẫn là một người phụ nữ vô cùng mềm
yếu, cho nên khi trở về nhà mình, cô đã hiện nguyên hình, cô vẫn không
thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt cô đều là thật, rõ ràng cô có thể cảm nhận được anh trong lúc cười chân thành, rõ ràng có thể chạm
được thế giới nội tâm của anh, ấm áp như vậy, khiến người ta cảm thấy
rất thoải mái yên lòng, nhưng vì cái gì, tất cả đều trở thành như vậy.
Trình Gia Đống chưa từng hỏi Trình Vũ Phỉ điều gì, bằng những lời An
Diệc Thành nói và bộ dạng của cô lúc này, Trình Gia Đống dường như cũng
hiểu được, khoảng thời gian trước An Diệc Thành cũng chỉ là diễn trò mà
thôi, về phần muốn có được cái gì, bây giờ không phải đã đạt được mục
đích rồi sao, bây giờ chị ấy cũng đã trở nên như vậy . . . . .
Một đêm này, đối với hai chị em họ, chính là cơn ác mộng, Trình Gia Đống hận sự bất lực của mình, vẫn không có cách nào thay đổi tình trạng
hiện tại.
Sáng ngày thứ hai, Trình Gia Đống mở cửa, liền nhìn thấy Tiểu Gia đang
đứng ở trước cửa, anh kinh ngạc nhìn Tiểu Gia, còn Tiểu Gia lại nhào vào trong ngực của anh, "Cậu ơi, cậu ơi. . . . . ."
Trình Gia Đống xoa xoa đầu Tiểu Gia, tiếng Tiểu Gia khóc nức nở khiến
Trình Gia Đống cũng thấy khó chịu, Anh nhìn ra bên ngoài thấy không có
ai, lập tức đem Tiểu Gia kéo vào trong phòng.
"Mẹ con đâu?"
Tiểu Gia ân cần hết nhìn đông tới nhìn tây.
Nghe được tiếng Tiểu Gia, từ trong phòng của mình Trình Vũ Phỉ lập tức
lao ra. Còn Tiểu Gia thấy mẹ đi tới trong nháy mắt, trong lòng tất cả
uất ức tất cả đều phóng thích ra ngoài, khóc, bé mặc cho mẹ ôm mình,
khóc một trận thật lớn.
Trình Vũ Phỉ mặc cho Tiểu Gia ở trong lòng mình khóc thút thít, Tiểu Gia đang khóc, trong lòng của cô cũng đang khóc.
Trình Gia Đống nhìn hai mẹ con họ, quyết định làm chút gì đó.
Trình Vũ Phỉ ôm Tiểu Gia ngồi xuống, cô lau nước mắt của mình sắp rơi
xuống, an ủi ngược lại Tiểu Gia, Tiểu Gia còn chưa hết khóc, vẫn còn
khóc thút thít. Tiểu Gia vẫn không hiểu, bé mới mới vừa có mẹ, tại sao
sẽ phải xa cách mẹ, bé không muốn tách ra khỏi mẹ, bé nghĩ cùng mẹ ở
chung một chỗ, cũng muốn cùng ba ở chung một chỗ, bé muốn người một nhà ở chung một chỗ mà thôi, tại sao thì không thể có được, rõ ràng những
người bạn nhỏ khác đểu có được, tại sao bé cố gắng như vậy lại không thể có?
Tiểu Gia khóc một lúc lâu, rốt cuộc cũng rời khỏi ngực Trình Vũ Phỉ.
Cô có thể cảm thấy, khoảng vải trước ngực mình đều ướt ươn ướt hết cả,
cô vuốt tóc Tiểu Gia, " Tiểu Gia này, con cũng không nên một mình chạy
tới đây, gặp người xấu thì biết làm sao?"
Tiểu Gia quẹt miệng, "Không, nếu như không lén lút chạy đến đây, con sẽ không thể nhìn thấy mẹ."
Lòng Trình Vũ Phỉ càng đau thêm, cô khẽ cắn răng, nhịn lại cơn đau đến tan lòng nát dạ này.
"Nhưng con làm sao mà chạy tới đây được, nếu như con. . . . . . Ba con biết, sẽ lo lắng."
"Ba không ở nhà." Tiểu Gia lời nói đến mức lạnh ngắt, "Mẹ không thể đuổi con đi."
Trình Vũ Phỉ không nhịn được, lần nữa ôm lấy Tiểu Gia, cằm gác lên đầu
của Tiểu Gia. Cô làm sao có thể đuổi bé đi, làm sao có thể, đây chính là máu thịt trên người cô,cô ngừng nói, cô cảm giác so với những người
khác cô là một người yếu đuối, luôn cảm thấy đau đớn, cô hận mình như
vậy cô sợ đau như thế, làm sao có thể đuổi Tiểu Gia đi. . . . . .
Tiểu Gia ở trong lòng mẹ, hắn biết mẹ nhất định rất thích mình, nghĩ đến ba lú