
òng của anh, làchỗ ở của anh nhiều năm qua, cô sẽ cảm thấy thoải mái.
Gian phòng này vừa vặn, đồ cũng không nhiều.
Cô đưa tay, cô lần tay sờ từ mặt tường qua bàn đọc sách, cái ghế, sofa
nhỏ, giường. . . . . .tất cả những thứ này, toàn bộ đều là những đồ vật
anh đã từng dùng qua, đều phảng phất mùi của anh.
Những vật dụng này Kiểu lại một chính là gia cụ, tất cả đều là những thứ anh thích.
Cuối cùng là tủ treo quần áo.
Cô mở ra, bên trong là tất cả quần áo của An Diệc Thành, cũng không có
quá nhiều, nhưng là để thưa ra chiếm hết tủ, trong ngăn kéo có rất nhiều ngăn kéo nhỏ, có để vớ, có để cà vạt. . . . . .
Cô vuốt những thứ đó, giống như làm như vậy có thể gần anh thêm một chút.
Ở tầng dưới còn có một ngăn kéo nhỏ, cô đưa tay, đem kéo đi ra.
Mở ngăn kéo ra, bên trong hình như cũng để đồ.
Cô lấy ra, nhìn một chút.
Cô nhìn nhìn, dường như ngay lập tức nghĩ đến khoảng thời gian nhiều năm trước, thân thể lần nữa không nhịn được run rẩy.
Đồ rớt xuống đất, còn cô thì dựa vào hộc tủ khóc thút thít, ban đầu cô
chỉ nhỏ giọng khóc thút thít, sau đó chính là không nhịn được, thân thể
tuột xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất bật khóc lớn lên. . . . . .
Cô khóc suốt , không ngừng khóc, cuối cùng rốt cuộc lau sạch nước mắt,
sau đó vừa cười vừa nói , "An Diệc Thành, anh là tên khốn kiếp."
****************************************
Chờ đợi là một việc chuyện rất đáng sợ, bởi vì không biết phải đợi bao
lâu, không biết mình phải đợi người đó, có thể trở về hay không.
Chờ đợi vừa một chuyện rất hạnh phúc, bởi vì tìm được một có thể để cho
chính mình là một thẳng các loại , sẽ không cảm thấy không đáng giá, sẽ
không cảm thấy không cam lòng, mà là cam tâm tình nguyện, chỉ chờ anh
trở về.
Trong biệt thự vốn là sau khi những người canh chừng biệt thự đến rồi
cũng rời đi, phòng ốc to như vậy, chỉ còn lại Trình Vũ Phỉ và Tiểu Gia.
Một người chờ ba, một người chờ chồng.
Hai người họ đều tin tưởng rằng, người kia nhất định sẽ trở lại.
An Diệc Thành là trực tiếp lái xe trở về, trên người anh có thương tích. Chuyện Hạng Thiên Dật, không phải quá đơn giản, những người đó không
thể lợi dụng Hạng Thiên Dật, về phần Hạng Thiên Dật vẫn vờ như không
biết, Cố Trường Dạ cũng thản nhiên xử lý được. Nhưng chuyện lão Ngũ lại
tương đối phức tạp, có xảy ra một cuộc đánh nhau không nhỏ, nhiều người
bị thương, ngay cả anh Ba Lạc Minh Khải cũng phải chạy về giải quyết.
Nhưng vẫn còn may, mọi chuyện không đi theo hướng xấu thêm, hơn nữa có
thể dựa vào sự việc lần này, khiến người ta ít có chủ ý đánh vào "Hoàng
Thành, những người mang ý đó cũng nên an phận là vừa.
An Diệc Thành nghĩ lời nói của Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ nói, " Đối với đàn ông phụ nữ có sức ảnh hưởng thật là không thể đoán chừng được."
Đúng là như vậy sao, Hạng Thiên Dật có thể vì Tô Bắc Tương làm ra
chuyện như vậy hy sinh, không thể mang ý phản bội Cố Trường Dạ, cũng
không muốn làm người phụ nữ kia thất vọng, vì vậy làm giả sổ sách giao
cho người phụ nữ đó, cô ta vì không phải muốn làm nằm vùng ư, vậy liền
đem hắn vồ vào đi. . . . . . Anh ấy vẫn đáp ứng cô ta.
Còn Lục Trạm Giang trong truyền thuyết kia biết người phụ nữ đó không
phải chỉ vì một mình anh, rõ ràng cũng biết nữ nhân kia đến gần mình là
có mưu đồ khác, nhưng vẫn là vì người phụ nữ khả nghi ấy, làm ra liên
tiếp nhiều chuyện. . . . . .
Nếu như xử lý không tốt,chọc vỡ vỏ bọc này , Cố Trường Dạ cũng sẽ bị dính líu.
Nhưng An Diệc Thành, chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, nếu
như chuyện đó có xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ thay thế Cố Trường Dạ. . . . . .
Cố Trường Dạ cuối cùng nhìn anh, "Thật ra, chú không cần thiết phải chạy tới đây."
"Tôi hiểu rõ, nhưng đây là lần cuối cùng."
Nhiều năm trước đây anh cho rằng mình phải chịu ơn của Cố Trường Dạ quá
nhiều, đây là lần cuối cùng, về sau anh phải đem mạng của mình khi mệnh, bởi vì tự nhiên anh thấy cần phải bảo vệ vợ con của mình, đó mới là
những người quan trọng nhất.
Cố Trường Dạ nghe qua cũng hiểu ám hiệu của anh, cười gật đầu một cái.
Về sau, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, sẽ không bao giờ có nữa.
Anh không chỉ có một thân thể mệt mỏi, quần áo trên người còn có mùi máu tanh nồng đậm cùng mùi mồ hôi, tập trung vào một chỗ khó ngửi cực kì
nghĩ tới thôi cũng muốn buồn nôn. Anh dừng xe, thấy biệt thự đen ngòm,
thấy trong lòng có một chỗ nào đó trống rỗng.
Người là do tự anh đuổi đi, khó chịu cũng chính là anh.
Anh nghĩ qua, nếu như anh không thể trở về, như vậy thì cứ để cô mang
theo Tiểu Gia rời đi, sau đó để cho cô hận anh, tìm người đàn ông khác
tốt hơn, sống hết cuộc đời.
Nếu như anh có thể trở lại, anh lập tức chủ động nhận lỗi với cô, thỉnh
cầu sự tha thứ của cô, từ nay về sau, anh cũng không để cho cô lo lắng
khó chịu chuyện gì, nếu như cô không chịu tha thứ, anh có thể dùng cả
đời đi thỉnh cầu sự tha thứ của cô dành cho anh.
Anh mệt chết đi được, nhưng nghĩ tới tương lai, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, thế nhưng anh lại thấy đây là mấy ngày đau khổ gian nan nhất c