
ém gió cái quái gì vậy. . . . . ."
"Được rồi tôi nói bậy, là do tôi nói bậy, cô xinh đẹp lại thông minh, ai gặp
cũng sẽ thích. . . . . . Nhưng cô có thể buông tay trước hay không ?"
Hạ Tư Tư quả nhiên buông tay, tiếp theo sau đó uống rượu, cô uống một lát
lại cảm thấy không đúng, "Nếu ai gặp tôi cũng thích, anh thấy tôi đang
uống rượu một mình, sao không uống cùng tôi?"
Nguyễn Ngộ Minh im
lặng, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, đột nhiên liền mềm lòng,
hoàn toàn quên mất người phụ nữ này làm quá nhiều chuyện ác độc với
mình, vì vậy uống rượu cùng với cô.
Hạ Tư Tư không ngừng oán
giận, cái gì cô thích An Diệc Thành thật lâu thật lâu, cô lại vì An Diệc Thành làm cái gì cái gì, cô đã yêu An Diệc Thành nhiều. . . . . . nhiều năm như vậy cũng ở bên cạnh An Diệc Thành, ngay cả bạn trai cũng chưa
từng có, vậy mà người đàn bà kia tại sao hưởng thụ tất cả, tại sao vậy.
Nguyễn Ngộ Minh chỉ muốn trợn trắng mắt, người ta đâu có kêu cô làm vậy, chính cô chủ động làm lại uất ức tình cảm cái gì.
Nhưng Nguyễn Ngộ Minh lại nói với Hạ Tư Tư, "Ừ, cô rất tốt, cô đặc biệt tốt. . . . . . Anh Tư ghét bỏ cô, là mắt anh ấy có vấn đề."
"Đúng, mắt anh ta có vấn đề."
Vì vậy cạn chén, uống rượu.
Hạ Tư Tư tiếp tục châm chọc An Diệc Thành, Nguyễn Ngộ Minh không có nguyên tắc phụ họa, vì vậy cạn ly nữa, lại uống rượu. . . . . .
Hai
người uống rượu, uống xong nhất định lại sinh ra cảm tình, dìu nhau ra
khỏi quầy rượu, say lảo đảo đi tìm khách sạn. . . . . . Hơn nữa bọn họ
đều có thể nhớ cầm thẻ căn cước ghi danh. . . . . .
Nếu nói say
rượu loạn nhân tính xảy ra ở ở trên thân hai người này, thật sự là
chuyện quá đơn giản, chủ động với nhau. . . . . . Sau khi uống say, trở
về phòng còn muốn tiếp tục uống rượu, gian phòng không có rượu, liền
chơi trò chơi, thua liền cởi quần áo, Hạ Tư Tư thua hoàn toàn, thua liền say khướt, lại kéo quần áo của Nguyễn Ngộ Minh, xé ra, lập tức kéo lên
trên giường . . . . .
Ngày thứ hai Hạ Tư Tư thức dậy, thấy cả
người không mảnh vải lại nhìn thấy Nguyễn Ngộ Minh nằm ở bên cạnh mình,
cả người cảm thấy không tốt đẹp, một cước đá Nguyễn Ngộ Minh xuống
giường, "Nguyễn Ngộ Minh, tôi muốn giết chết anh."
Nguyễn Ngộ
Minh lập tức tỉnh ngủ, bị nét mặt của Hạ Tư Tư dọa cho phát sợ, lại
không dám chạy ra cửa, vì vậy bị Hạ Tư Tư truy đuổi chạy lòng vòng
phòng.
Liên tiếp nửa tháng sau đó, Nguyễn Ngộ Minh vẫn bị Hạ Tư
Tư đuổi giết, hơn nữa ở nơi này trong lúc đuổi giết, hai bên cha mẹ đều biết ngọn nguồn, vậy thì tốt quá, nam chưa cưới nữ chưa gả, đây chính
là thiên đại duyên phận, tức tốc uy hiếp hai người đi làm giấy hôn thú.
Hạ Tư Tư xui xẻo hồ đồ liền thay đổi thành Nguyễn phu nhân, Nguyễn Ngộ Minh xui xẻo hồ đồ thì lại có lão bà.
Thật lâu khi đến nhiều năm sau, Hạ Tư Tư lại nhớ lại chuyện hư hỏng với
Nguyễn Ngộ Minh, nghĩ đến không biết là hoang đường đến cỡ nào, ngày thứ hai tỉnh lại ở khách sạn lại phát hiện bên cạnh nằm người đàn ông này,
tất cả những chủ ý của cô, tất cả đều bởi vì chuyện này mà phải dời đi,
cả ngày đều là tức giận, nghĩ đến lại phát giận, sau đó tìm Nguyễn Ngộ
Minh trút giận. . . . . .
Cô vốn là bởi vì chuyện An Diệc Thành
và Trình Vũ Phỉ mà đau lòng, lại xếp chuyện đó vào phía sau, cũng không
phải là cố tình xếp nó lại, mà là căn bản cũng không có nhớ tới, đợi đến lúc cô lại nhớ tới thì chính mình thì đoạn cuộc sống hỏng bét đó đã đã
khôi phục bình thường, về điểm này nếu nói đau lòng, đã sớm không còn
sót lại chút gì.
Hạ Tư Tư đã từng nghĩ qua, nếu như An Diệc Thành cùng người khác kết hôn, cô nhất định sẽ sống không bằng chết, phải
đợi chừng vài chục năm đau lòng buồn bực và đau đến không muốn sống, vậy mà thực tế vì một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn, đã khiến cô quên mất đau lòng, đoạn thời gian đó vừa qua, phát hiện mình có thương tâm cũng
không có cần thiết. Cô còn nghĩ phải làm thế nào để cho mình đừng khó
chịu như vậy, có lẽ trong tương lai nhiều năm sau, cô đều có chút dư âm, dù sao cô cũng thất tình, không phải sao?
Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh lại có thêm tội trạng, khiến cô không hưởng thụ được cảm giác đau đớn
sâu sắc của thất tình, khiến cô đang vui vẻ mừng cho việc An Diệc Thành
lâu như vậy về sau đã có người phụ nữ thật lòng yêu anh ấy, cô đau đến
không muốn sống thế nhưng không có bắt đầu liền kết thúc, đều là lỗi của Nguyễn Ngộ Minh . . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: Tôi vẫn
luôn rất muốn viết chi tiết chuyện Hạ Tư Tư, chính là lkiểu người rất
thích một người, biết người kia yêu một người khác, vốn là nên đau lòng
khó chịu, kết quả xảy ra một chuyện không biết nên khóc hay cười chuyện, sau đó dời đi chú ý lực, lập tức thất tình hay đau lòng cũng dần mất đi . . . . . . . . . . . Tha thứ cho tôi có hứng thú hơi tệ, chuyện này
thật sự lúc tôi viết tình tiết này là có động lực, cho nên viết, nhưng
đại khái có lẽ không viết theo cảm giác mà tôi muốn, hôm nay về tới cũng mười hai giờ, tôi quá mệt nhọc, đều là buộc mình phải viết, bây giờ đã
hai giờ sáng, xem ra tôi phải cần cù vất vả, thông cảm, thông cảm cho
tôi. Sau khi