
tắc của Đường Kính hiển nhiên có một lỗ hổng là Tô Tiểu Miêu, ban đầu Đường Kính còn có thể dùng nguyên tắc
kiên trì mà vùi đầu vào công việc, mười phút sau Đường Kính liền tâm
viên ý mã [2'>……
[2'> Tâm viên ý mã là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.
Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý
nói cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại
tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định
cái Tâm, kềm giữ không cho dao động, tư tưởng không không.
Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi, chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên.
Bàn tay đột nhiên kéo lấy Tiểu Miêu, nhanh chóng đẩy ngã cô lên bàn
làm việc, ngón tay của Đường Kính chậm rãi dao động trên người cô, một
đường xuống phía dưới.
“Hôm nay lại chủ động như vậy, phải không?”
Tiểu Miêu cũng không phản bác, cô muốn anh phải mê mẩn. Vì phiếu phiếu, hy sinh một chút thịt thịt cũng đáng thôi.=____=
Đường Kính cúi người hôn cô, ngón tay dao động đến bên hông cô, muốn
tháo nút thắt cởi bỏ quần dài của cô, đột nhiên chạm vào cái gì đó trong túi cô, Đường Kính ngừng lại động tác, lấy nó ra mới thấy rõ, là một
cái ví lép xẹp.
Đường Kính không nghĩ nhiều, khẽ cười, hỏi:“Tiền đủ dùng không?” Cuối tháng rồi, người này thì cả ngày gây rắc rối nên mới có thể tiêu tiền
thật nhanh?
Tiểu Miêu mở to hai mắt đen lúng liếng nháy mắt mấy cái với anh:“Không đủ thì anh cấp nha ~~~?”
“……”
Con mẹ nó! Rất đáng yêu! (Tiểu
Dương: khụ khụ khụ….. nghĩa gốc đó ===. Cũng có thể để là : “Chết tiệt!
Rất đáng yêu!” Nhưng để thế kia sẽ thấy rõ anh Kính này bị mê muội thế
nào! *hắc hắc*)
Lý trí của Đường Kính nhất thời biến mất, nhanh tay kéo quần dài của
cô xuống, vén cao cái áo len của cô lên, sau đó cả người liền đè ép lên.
“Anh cấp……” Bàn tay tham tiến vào trong đồ lót của cô, giọng nói của
Đường Kính thực mê hoặc lòng người:“Em muốn bao nhiêu, anh đều cấp……”
Giữa lúc trong văn phòng Đường Kính đang lửa nóng bừng bừng đó, thì
điện thoại nội bộ bỗng nhiên vang lên, Đường Kính hoàn toàn phản ứng
theo bản năng nhận điện thoại, nói một câu:“A lô ~~~?”
“……”
Trợ lý chỉ nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia của Đường Kính mang
theo tình sắc mười phần, không khí ám muội, trăm chuyển ngàn hồi…… Trợ
lý bị dọa đến ‘Đoàng’ một tiếng liền rớt điện thoại.
Lúc này Đường Kính mới tỉnh táo, vội vàng hoàn hồn:“Ai vậy? Tôi là Đường Kính!”
“Đường, Đường tiên sinh…… Có người, có người tìm anh……”
“Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh.”
Đường Kính bất chấp tất cả, phủi tay liền treo điện thoại. Nói đùa à, bây giờ anh đang bận rộn thế này, nếu mà có người đến thật thì chẳng
phải là nghẹn chết anh hay sao.
Hơi thở của Tiểu Miêu cũng đã rối loạn, Đường Kính đặt cả người cô
nằm lên bàn, vùi đầu trước ngực cô rồi cắn xuống. Đến giờ thì Đường Kính đã biết giá trị sử dụng thật sự của cái bàn làm việc này, ừm, đủ lớn,
đủ thoải mái, thân mình của Tiểu Miêu cũng nhỏ nhắn, ôm cô trên bàn thế
này, cũng không làm loạn đống tài liệu trên đó.
Lôi kéo tay cô cởi bỏ khóa kéo quần dài của mình, Đường Kính cắn môi cô, thấp giọng mời:“…… Làm đi, được không?”
Đáy mắt của Tiểu Miêu bị anh biến thành một lớp sương mù, cố mở miệng nói quanh co một tiếng.
Đường Kính nở nụ cười,“Anh coi như em đồng ý nhé……”
Lời còn chưa dứt, ngón tay của Đường Kính đã giơ ra, kéo quần lót của cô xuống.
Cùng lúc đó, một tràng tiếng đập cửa vang lên.
(Tiểu Dương: Có lẽ các bạn sẽ hồi hộp, chờ mong nên mình không chia chương này ra ^^)
Anh em [2'>
“……”
Đường Kính và Tô Tiểu Miêu đồng thời hoàn hồn.
Đường Kính thật sự có cả ý muốn giết người!
Nhưng mặc cho Đường Kính có nghĩ muốn giết người như thế nào, thì
cũng không thể để lão bà của mình khỏa thân trước mặt người khác được?
Vì thế Đường Kính cuống quít luống cuống tay chân đem quần áo trùm lên
người Tô Tiểu Miêu, Tiểu Miêu gấp gáp lo lắng kêu lên‘Quần của em! Còn
quần lót của em nữa!~~’ đáng thương cô còn chưa mặc đồ lót mà……
Đường Kính vội vàng nhặt đồ lót của cô lên, vừa định mặc giúp cô, chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, cửa lớn của văn phòng bị một người đá văng ra.
Đường Kính quyết định thật nhanh ôm lấy Tiểu Miêu nhét xuống dưới bàn làm việc!
Cương trực đứng thẳng người dậy, vừa ngẩng đầu, gương mặt chờ mong của Đường Dịch liền rơi vào mắt.
“……”
Trong lòng Đường Kính đang dùng dao chém vạn lần lên cái người mới
đến này. Ngẫm lại cũng đúng, người có khả năng đá tung cửa văn phòng của anh, trừ bỏ Đường Dịch ra thì thật sự không ai dám làm.
“Ai nha sao anh lại đến đây thế ~~~?”
Vừa mới mở miệng, Đường Kính đã nghĩ muốn tát cho mình một cái. Mới
vừa diễn như vậy xong, một thân tình dục còn chưa rút đi, đó là giọng
nói của mình sao, Đường Kính nghe vào cũng cảm thấy thực mất hồn……
Đường Dịch thật không giống như tưởng tượng lại có phúc không vạch
trần anh, cười cười, bộ dáng ôn hòa nói:“Không phải là đi ra ngoài uống
rượu sao?”
“À……”
Đường Kính bật ra một tiếng, cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn đến Tiểu
Miêu đang chui dưới gầm bàn vất vả mặc đồ lót, Đường Kính có tật giật
mình khụ