Disneyland 1972 Love the old s
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326784

Bình chọn: 7.5.00/10/678 lượt.

ổi lớn), con người không phải chịu sống chết, không già đi, ngày cũng không tàn.

Đi qua nhiều năm trong cuộc đời như vậy, Kỉ Dĩ Ninh vẫn bị mắc kẹt

trong thế kỷ không có tình yêu thương, là Đường Dịch, một tay đem cô rời khỏi danh giới của nơi không có tình yêu đó.

Cho nên bây giờ, có thể cứu rỗi cô từ trong nghi kỵ, ghen tị, giận chó đánh mèo không phải Thượng Đế, mà là Đường Dịch.

“Anh như thần Ares phải che chở thành Troy, không thể để thành phố bị sụp đổ……” (Tiểu Dương: Chú thích ở chương 11 nhé!)

Cô bỗng nhiên nâng tay, mở cúc áo sơmi của anh, sau đó hôn lên, khi

hôn nước mắt cô cũng chảy ra, trơn trượt xuống ngực anh, anh thấy được,

trong cảm tình này của bọn họ, cô có bao nhiêu bất lực.

“Vì vậy, em cần một tin mật báo giả. Tựa như khi một người cuối cùng

vào được thành, giống những người Hy Lạp đó. Em cần người nói cho mình

biết, nhược điểm của anh là ở đâu, khi bị địch vây hãm anh ở đâu, miệng

vết thương của anh ở nơi nào, yêu ghét của anh ở nơi nào. Chỉ có như

vậy, em mới có cơ hội đánh lén anh, chiếm cứ anh, cho anh đình trệ. Mà

không phải, làm cho những cô gái khác hiểu biết anh, rõ ràng thói quen

của anh, cho anh trở thành người mà người khác có thể hiểu rõ.”

Đường Dịch ngây người ước chừng năm phút đồng hồ.

Năm phút đồng hồ sau, anh mới phản ứng lại những điều cô đã nói với mình, cô muốn anh hiểu được cái gì.

Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.

“Kỉ Dĩ Ninh, em ngay cả khi làm nũng với đàn ông cũng nhất định phải nói chuyện vòng vo luẩn quẩn như vậy sao?”

Anh cười rộ lên, gần như có khâm phục ở trong đó:“Em có nghĩ tới

không, vạn nhất anh nghe không hiểu, em lại cố gắng thẳng thắn thành

khẩn như vậy, không phải đều uổng phí sao?”

“Anh hiểu, em biết anh có thể hiểu.” Cô kiễng mũi chân hôn lên môi

anh:“Anh không cần lừa em, em biết anh tinh thông hơn mình rất nhiều.

Nói chuyện với anh, em chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện anh nghe

không hiểu.”

Đường Dịch nâng cằm cô lên, trong mắt lóe ra tia nghiền ngẫm.

“Như vậy, anh hiểu lời em vừa nói là, em muốn độc chiếm anh, không

cho phép những người khác tới gần anh, anh có hiểu sai không?……”

Gương mặt cô lập tức nóng lên, đỏ mặt nói hai chữ:“Không có……”

Đường Dịch chậm rãi ôm lấy thắt lưng cô, nhìn thẳng vào cô.

Anh đặt môi mình lên môi cô, không có ý tốt, giọng nói như mất tiếng

vang lên:“Anh còn hiểu là, em muốn anh cứu em, đem tất cả những điều cực đoan trong lòng em đều delete, em không chỉ muốn anh dụng tâm nói

chuyện với em, mà còn muốn anh dùng thân thể…… Anh hiểu như vậy có sai

không?……”

Cả người Kỉ Dĩ Ninh đột nhiên như bị thiêu đốt.

Lắc lắc đầu, vẫn là kia hai chữ: Không có. Anh không hiểu sai.

Cô chỉ biết, trên thế giời này người có thể hiểu cô, chỉ có Đường Dịch.

……

Vì thế, một đêm triền miên.

Thân thể của chúng ta chính là điều thẳng thắn thành khẩn nhất, cứng và mềm, bắt đầu và kết thúc.

Trên giường trong phòng ngủ, bởi vì phải thừa nhận sức nặng của hai

người, mà ở giữa lõm xuống thật sâu. Anh rút đi chiếc váy ngủ của cô,

đôi môi hôn lên đầu vai nhỏ bé và gầy yếu của cô, cứ như vậy một đường

hôn xuống, từng tấc từng tấc da thịt thân cận.

Cô nhìn khuôn mặt phức tạp và tinh tế của anh, hữu tình dào dạt gợn sóng.

Thủ đoạn tra tấn ở trên giường của Đường Dịch luôn luôn rất tốt, đêm

nay lại càng sâu, ùn ùn đa dạng, làm cho Kỉ Dĩ Ninh phải nhẫn nhịn khắc

chế vạn phần, vất vả vạn phần, thế nên trong nháy mắt cô cảm thấy mình

dường như sắp điên mất rồi.

“…… Biết anh sợ hãi mình có thể mất em thế nào không?”

Anh ở sau lưng cô hôn lên xương sống của cô, cả người cô đều bị đặt

dưới thân anh, bởi vậy cô không thấy được lúc này Đường Dịch có bao

nhiêu ôn nhu.

“Mất đi một người, là rất thống khổ.” Anh nói cho cô: “Anh biết loại cảm giác này, cho nên, anh sẽ không cho em rời bỏ anh.”

Cô dừng lại, vững vàng ổn định hơi thở, không nhịn được hỏi:“Anh đã mất đi ai?”

Anh không trả lời.

Mà chỉ hôn cô, sau đó bỗng nhiên cẩn thận tiến vào người cô.

Lại một lần kết hợp đột nhiên mà đến, làm cho Kỉ Dĩ Ninh không chuẩn bị tâm lý kêu lên một tiếng sợ hãi.

Ngay khi đang ở trong tình dục thừa nhận toàn bộ của anh, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Đường Dịch vang lên.

“Là mẹ anh……. Bỗng nhiên có một ngày không thấy tăm hơi của mẹ, khi

anh tìm được mẹ thì đã quá muộn rồi. Sau đó anh sắp xếp lại di vật của

mẹ, tìm được một quả bóng bay, mẹ mua nó để chúc mừng sinh nhật anh,

nhưng nó đã bị nổ rồi, mẹ liền tiện tay đặt nó sang một bên. Tất cả di

vật đều lây dính hơi thở của mẹ, mỗi ngày anh đều nhìn vào chúng, rốt

cục có một ngày anh cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, bởi vì chúng

làm anh rất thống khổ, anh đã bỏ đi tất cả di vật của mẹ. Chỉ giữ lại

bên mình duy nhất một quả bóng bay đó, bởi vì anh luôn có cảm giác, hơi

thở của mẹ còn ở trong đó……”

Kỉ Dĩ Ninh thừa nhận nhịp điệu của anh, anh có ý muốn cô không nghe

rõ những gì mình nói, Kỉ Dĩ Ninh không biết vì sao anh không muốn mình

nghe rõ, cô chỉ có thể đứt quãng gọi tên anh.

Anh rốt cục dừng lại, ôm lấy toàn bộ thân thể cô, ôn nhu nói chuyệ