
cuối, ban đầu cô chỉ rầm
rì vài tiếng nhưng vẫn không đẩy ra, anh liền tùy ý trên người cô muốn
làm gì thì làm. Mút mạnh nụ hồng đỏ thắm vừa ngậm đã thẳng đứng lên, vừa châm lửa khắp nơi trên người cô. Làn da của cô cực tốt, nơi nào cũng
trơn mượt, Hà Tử Nghiệp yêu thích vuốt ve không buông tay, thậm chí có
nơi bị chà xát đến nổi lên dấu đỏ.
Cảm giác tê dịa trên ngực
khiến cho Lâm Cảnh Nguyệt không nhịn được nhẹ nhàng ngâm lên một tiếng
nhu mị, nghe được âm thanh này Hà Tử Nghiệp nhất thời khí nóng dâng
trào, chỉ cảm thấy dưới bụng như nhóm lên một đóm lửa, bao nhiêu nghẹn
uất cũng khiến anh muốn nổ tung lên rồi.
Một tay xoa nắn bờ mông
khít khao của cô, một tay nắm lấy bộ ngực trắng nõn. Nụ hôn của anh dần
dần xuống tới trên bụng cô. Cảm giác không ngừng truyền vào đại não của
Lâm Cảnh Nguyệt, toàn thân của cô cũng nóng lên, chỉ cảm thấy có một
luồng nhiệt nóng theo bàn tay di động khắp cơ thể, muốn né ra lại cảm
thấy không thoải mái, trong đôi mắt mông lung sương mù: “A, uhm, …khó
chịu…khó chịu.”
“Nguyệt Nha Nhi…em cảm thấy nơi nào khó chịu,
hả?”Hà Tử Nghiệp làm chuyện xấu, vừa hướng đến lỗ tai của cô thổi khí
nóng, vừa đem tay lần xuống thăm dò phía dưới cơ thể cô. Nơi nào đó của
Lâm Cảnh Nguyệt đã bao giờ chịu được sự trêu chọc như vậy, da thịt non
mềm bị bàn tay anh chà đạp, điểm mẫn cảm trên cơ thể cũng bị anh nắm
giữ, khắp cả người đều đang bị thiêu đốt, cô cảm thấy trong thân thể
trống rỗng: “Diệp Tử…đừng…đừng như vậy…khi dễ em.” Nhìn dáng vẻ như bị
ức hiếp như vậy của cô khiến anh hận không được lập tức giương súng ra
trận.
Đầu ngón tay đùa bỡn hai điểm đỏ hồng trên ngực, Hà Tử
Nghiệp tách hai đùi của cô ra, đem toàn bộ cơ thể của cô mở rộng, đối
với anh đây là một tuyệt tác đối với thị giác, cảnh đẹp trước mắt khiến
hô hấp của anh trở nên nặng nhọc khắc thường, trên trán cũng rịn một
tầng mồ hôi, nhìn chằm chằm huyệt động nho nhỏ màu hồng thắm, miệng nuốt nước miếng một cái, phần dưới bụng cũng đã sớm ra sức chờ phát động.
Tiểu huyệt của cô nhóc rất nhỏ, thật may là đã có chút ướt, khó khăn lắm mới có thể chứa được một ngón tay của anh, có ngốc cũng không cần phải hỏi, anh cũng biết đây là lần đầu tiên của cô, trong lòng tràn đầy yêu
thương cùng nhu tình, cho dù thân thể đã muốn bộc phát thật lớn, nhưng
anh vẫn cố gắng chịu đựng, anh cũng không muốn làm cô bị thương.
“Ân…Diệp, Diệp Tử…” Lâm Cảnh Nguyệt ngâm nga, chỉ cảm thấy anh đưa một chút gì đó vào cơ thể mình liền hóa giải khát vọng của cô, nhưng mà không đủ, còn
chưa đủ. “Muốn…em muốn…”
“Muốn cái gì? Nói ra đi, Nguyệt Nha Nhi” Hà Tử Nghiệp rút ngón tay ra, kề bên lỗ tai cô khàn khàn nói, anh nhìn
thấy rõ chất lỏng trong suốt ấm áp bao quanh, ngón tay lại ra ra vào
vào, chất lỏng theo đó chảy xuống. Không nhịn được lại tăng thêm một
ngón, cô nhóc này thật sự quá chặt.
“Muốn…Diệp Tử., em muốn…” Lâm Cảnh Nguyệt cũng không biết mình muốn cái gì, nhưng lại biết rõ ràng
người trước mắt chính là phuowngt hức cứu lấy mình. Bàn tay cô sờ loạn
trên người anh, sờ đến cơ bụng sáu múi liền dừng lại, cứ liên tục vuốt
ve, giống như đứa bé tìm được đồ chơi yêu thích của mình.
Đâ là
trắng trợn quyến rũ! Anh còn có thể nhịn sao? Mồ hôi Hà Tử Nghiệp từng
giọt từng giọt rơi trên người Lâm Cảnh Nguyệt, tựa như có thể đốt cháy
cả làn da cô. Anh rút ngón tay ra, đỡ hông của cô, động một cái liền đâm thẳng vào.
“Đau…” nước mắt Lâm Cảnh Nguyệt liền chảy xuống, thân thể đau đớn như bị xé rách: “Không…không cần khi dễ em.” Cô cố gắng đẩy người trên cơ thể mình ra, liều mạng chui vào trong chăn, giống như làm như vậy có thể làm tan sự đau đớn này.
“Ngoan, …Nguyệt Nha Nhi,
không ai ức hiếp em, đừng động, đừng động.” Hà Tử Nghiệp bị hành động
của cô làm cho thiếu chút nữa mất đi lý trí, vội vàng cúi xuống hôn môi
của cô, tay cũng dọa quanh điểm mẫn cảm trên người của cô, cố gắng xoa
dịu sự đau đớn. Trên mặt cô nhóc vẫn còn nước mắt, nhìn thật đáng
thương, cho dù nghẹn đến khó chịu, anh cũng không dám làm liều mà động
một cái.
Kéo hai bắp đùi trắng nõn bóng loáng của cô, Hà Tử
Nghiệp in lên ấn ký trên da thịt non mềm, bàn tay cũng không nhàn rỗi,
hai luồng mềm mại bị anh xoa nắn đến biến dạng. Dưới sự vuốt ve của
anh, lông mày của Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng, thân thể cũng bắt đầu uốn éo, trong miệng cũng thoát ra lời rên rỉ, Hà Tử Nghiệp biết được giai đoạn đau đớn đã qua.
Anh không cần ẩn nhẫn nữa, đem
hai đùi của cô vòng qua bên hông mình, dùng sức đụng mạnh. “A, Diệp…Diệp Tử.” Khoái cảm mãnh liệt đột nhiên ập tới khiến Lâm Cảnh Nguyệt không
thể chịu nổi, cô ngửa đầu rên rỉ, ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông
trên người, bắt lấy cánh tay anh, giống như đang tìm lấy cảm giác an
toàn.
“Nguyệt Nha Nhi…Chính là anh, chính anh!” người trước mặt
động tác mãnh liệt, lời nói ra lại hết sức dịu dàng, anh cúi đầu ngậm
lấy lưỡi, hôn cô thật sâu, trao đổi hơi thở cho nhau, Lâm Cảnh Nguyệt
vòng tay lên lưng anh, xem anh như chỗ dựa duy nhất: “Chậm…chậm một
chút.”
Hà Tử Nghiệp không để ý tới cô, há mi