Pair of Vintage Old School Fru
Đến Lượt Em Yêu Anh

Đến Lượt Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323793

Bình chọn: 8.00/10/379 lượt.

n thoại của Hà Tử Nghiệp vang lên, anh cầm máy đi ra ngoài, ánh mắt

Lâm Cảnh Nguyệt lóe lóe, lúc trước anh luôn nghe điện thoại trước mặt

cô, nhưng mà bây giờ…Cô cắn cắn môi, đem vứt bỏ những ý nghĩ ngổn ngang

trong đầu mình vứt bỏ, mặc kệ thế nào, cô đều tin tưởng anh, bởi vì

ngoài anh ra, trên thế giới này cô không còn có thể tin ai khác.

“Vâng, tôi biết rồi, cám ơn cục trưởng An”. Hà Tử Nghiệp cười lạnh, trong

miệng lại nói lời khách khí. “Đâu có, đâu có, hai bộ sao? Không thành

vấn đề, được, tôi biết rồi, vậy thì cám ơn cục trưởng An, đồ đưa đến nhà tôi là được. Vâng, hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, sắc mặt Hà Tử

Nghiệp lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác nhìn vào cảm thấy không rét

mà run. Người đã vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa! Nhưng khi xoay

người lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt đã trở nên mềm mại,

giống như tất cả dịu dàng của anh đều trút xuống người cô, cũng không

quan tâm đến người khác.

Cô gái của anh tuyệt đối không thể bị người khác ức hiếp, nếu cô không biết cũng không sao, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt!

Cảm xúc của Lâm Cảnh Nguyệt vẫn không khá hơn, mặc dù luôn thuyết phục mình Hà Tử Nghiệp sẽ không lừa cô, nhưng vừa nghĩ đến hành động khác thường

của anh thì cô lại nghi ngờ. Là điện thoại gì lại không thể để cho cô

nghe? Anh đang giấu cô làm chuyện gì sao?

Hà Tử Nghiệp nhận ra sự khác thường của cô, khi ăn vẫn không yên lòng, ngay cả đi dạo phố cũng

không hăng hái. Khuôn mặt giống như cái bánh bao nhíu chặt, khiến anh

thương yêu không dứt. Anh cũng biết mấy ngày nay hành vi của anh khiến

cho cô suy nghĩ nhiều, nhưng có một số việc, anh thật sự không để cho cô biết.

Xã hội phức tạp như vậy, chuyện không biết có rất nhiều,

anh muốn vì cô cất giữ một chút hồn nhiên, muốn nhìn cô khoái khoái lạc

lạc, mà không phải mỗi ngày đều lo lắng phiền não.

“Cảnh Nguyệt” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đem sự chú ý của cô kéo về: “Chúng ta về nhà có được không? Em có mệt mỏi không?”

Hai chữ về nhà giống như kích thích Lâm Cảnh Nguyệt, cô hất tay của anh ra: “Anh về nhà anh, em về nhà em! Không có nhà của chúng ta!”

Hà Tử Nghiệp mỉm cười, giận thật rồi! Anh ôm vòng bả vai của cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, đừng làm rộn như vậy, chúng ta về nhà, em không phải muốn

mua con gấu bông lớn sao, anh mua cho em có được hay không?”

Chuyện này là có nguyên nhân. Lâm Cảnh Nguyệt khi ngủ thích ôm đồ mềm mại, mà

từ khi Hà Tử Nghiệp đến cô liền bị cướp mất thú ôm, muốn ôm? Có thể,

nhưng là ôm anh. Lâm Cảnh Nguyệt bất mãn hết ức, khởi nghĩa vũ trang

thật nhiều lần, tuy nhiên đều bị Hà Tử Nghiệp dễ dàng đàn áp…

“Hà Tử Nghiệp.” Lâm Cảnh Nguyệt rũ mí mắt, ánh sáng rực rỡ trong mắt hoàn

toàn bị che phủ: “Anh là đang yêu bạn gái hay là đang nuôi con gái?”

Hà Tử Nghiệp sững sờ, tay muốn xoa đầu cô cũng liền rụt lại, cô nhóc càng

ngày càng khó lừa gạt rồi: “Là lỗi của anh.” Hà Tử Nghiệp hôn lên đôi

mắt đnag khép nửa của cô, lông mi Lâm Cảnh Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn im

lặng. “Đừng giận có được không, anh đúng là có chuyện gạt em,” anh

chuyên chú nhìn cô đã chịu ngẩng mặt, thương tiếc hôn lên trán cô: “Có

một số việc, có anh gánh vác là được rồi.” Như vậy, cô sẽ hiểu chứ?

“Không có gạt em?” Lâm Cảnh Nguyệt cắn môi nhìn ánh mắt của anh, muốn nhìn thấy được đáy lòng anh.

Hà Tử Nghiệp cười nhẹ, đặt tay cô lên ngực mình: “Chỉ có em.”

Việc này giống như người đàn ông cởi bỏ bề ngoài cứng rắn của mình, đem tấm lòng mềm mại của mình hiến tặng cho cô. Đây là lần đầu tiên, lần đầu

tiên ở hai kiếp sống, anh đang nói lời tâm tình với cô. Có lẽ đối với

những cặp đôi khác, đây chỉ là những lời bình thường, nhưng đối với

người đàn ông này mà nói, anh cái gì cũng sẽ làm, nhưng lại không biết

nói. Cô đã từng rất ảo não, tuy là sống lại một lần, nhưng dù sao vẫn

còn trẻ, đối với những lời tâm tình ngọt ngào đương nhiên vẫn rất thích

nghe, thế nhưng một lời anh cũng chua từng nói.

Nhưng lúc này

đây, chỉ vì muốn có một nụ cười của cô, anh đã biết được sự dịu dàng

không phù hợp với tính cách của mình, giây phút này, cô đã biết người

đàn ông trước mắt đã vì cô mà thay đổi bao nhiêu. Cô ngửa đầu nhìn bầu

trời đông xanh thẳm, hít sâu không khí mát lạnh vào trong mũi, có chút

ngứa, mắt cũng ẩm ướt.

“Chúng ta về nhà thôi!”

“Được.” Anh vẫn như vậy dắt tay của cô, đem tay cô bọc thật chặt trong lòng bàn tay mình, bàn tay lạnh như băng của cô dần dần nóng lên, cô nghĩ, có lẽ như vậy, cô gặp phải anh, anh chính là hòa tan nhiệt độ ở trong cô.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, rất nhanh sẽ đến cuối năm, vũ hội tổng kết

cuối năm cũng sắp bắt đầu, đối với loại yến hội này Lâm Cảnh Nguyệt cũng không mong đợi gì, dù sao cũng không khác những năm trước là mấy, nếu

tính cả kiếp trước thì cô cũng đã tham gia bốn lần rồi.

Nhưng mà sinh nhật của anh sắp tới, lời hứa của cô cũng nên bắt đầu rồi.

Cuối tuần Lâm Cảnh Nguyệt muốn trở về nhà, Hà Tử Nghiệp rất không vui, thậm chí còn muốn cùng cô trở về.

Lâm Cảnh Nguyệt đối với suy nghĩ này của anh thật sự hoảng sợ, vội vàng đưa ra tất cả thủ đoạn cố gắng