Polly po-cket
Đến Lượt Em Yêu Anh

Đến Lượt Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323941

Bình chọn: 8.00/10/394 lượt.

không có. Người

này trước giờ cũng đều không phải là người từ tâm, nhưng một câu nói của cô anh đều để ở trong lòng, nhớ cô không muốn công khai quan hệ của bọn họ, nhớ giúp cô xử lý tốt các quan hệ xung quanh.

Cô biết với

tính cách của anh sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng anh đã vì cô, anh liền nhớ ở trong lòng. Người này, cô tại sao không nên

đối tốt với anh? Có thể nào không thương?

“Buông tôi ra! Anh

buông tôi ra! Anh không thể đối với tôi như vậy! Anh buông ra!” Trần Mạt Lỵ ra sức giãy giụa trên giường, muốn thoát khỏi sự trói buộc. Hàn Mộ

Vân lẳng lặng bên cạnh, đối với tiếng rít gào của cô mắt điếc tai ngơ,

thỉnh thoảng quay lại nhìn cô một cái cũng tràn đầy chán ghét.

“Hàn Mộ Vân, Mộ Vân, tôi van anh, van cầu anh, thả tôi ra.” Cứng rắn không

được thì mềm, Trần Mạt Lỵ âm thanh mềm nhũn thấp giọng cầu khẩn. Con

ngươi của cô phóng lớn, toàn bộ thân hình co quắp không ngừng, sắc mặt

cũng hứng phấn đỏ ửng, trong ánh mắt hiện đầy tia máu, nhìn thật sự kinh khủng.

“Trần Mạt Lỵ, không nên uổng phí tâm tư của tôi, tôi sẽ

không nương tay nữa.” Hàn Mộ Vân đóng website, xoay đầu bình tĩnh nói,

so với Trần Mạt Lỵ chênh lệch rõ ràng.

“Cho tôi, cho tôi, van cầu anh! Van cầu anh!” Trần Mạt Lỵ thét lên, phát ra tiếng rên khổ sở, hàm

răng nghiến ken két, đôi môi đã đầm đìa máu tươi. Cô khẩn cầu nhìn Hàn

Mộ Vân dáng vẻ thật giống con sói đã bị đói mấy ngày.

“ Không thể nào.” Hàn Mộ vân chỉ ba chữ đã đánh tan hi vọng của Trần mạt Lỵ, nhìn

ánh mắt của cô nói rõ từng câu: “Chớ quên ước nguyện ban đầu khi cô muốn gả cho tôi, là sơ sót của tôi, quá bận rộn với công việc mà không để ý

đến cô, bây giờ tôi nhất định giúp cô cai nghiện!”

“Không,

không!” Trần Mạt Lỵ ra sức lắc đầu, lộ mặt hoảng sợ: “Ta hết cứu rồi,

hết cứu được rồi! Đau, thật là đau!” Sắc mặt cô dữ tợn, đã toát ra mồ

hôi hột, không ngừng giãy giụa cổ tay bị thương vì bị trói quá lau mà ứ

đọng máu thấy rất rõ.

“Cố chịu!” Hàn Mộ Vân không chút động, nhìn Trần Mạt Lỵ khổ sở sắc mặt cũng không thay đổi, giống như đang nhìn

người xa lạ: “Tôi cũng có cuộc sống của mình, trả xong cái nợ ân tình

này cho cha cô tôi có thể không cần phải lo lắng nữa.”

Cơ thể

Trần mạt Lỵ co giật giống như bị định trú, lại ngừng lại, chợt cô hét ầm lên: “Có phải anh có đàn bà bên ngoài hay không? Có phải hay không?”

Hàn Mộ Vân nhìn cô làm trò cười khẩy: “Trần Mạt Lỵ, cô chẳng lẽ đã quên,

giữa chúng ta cơ bản không có bất kỳ quan hệ gì, cô có tư cách gì quản

tôi? Ngay cả hộ khẩu nhà tôi cũng không có tên cô.”

Hô hấp Trần Mạt Lỵ cứng lại, thân thể uốn éo càng thêm điên cuồng: “Tôi sẽ không để cho anh cưới người khác! Sẽ không!”

Trên mặt Hàn Mộ Vân hiện lên tức giận, hắn đi tới dùng sức nắm cằm cô cảnh

cáo: “Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất không nên giở trò, Cô đối với tôi mà nói cũng chỉ là một ả đàn bà đang cai nghiện, ngay cả một cái rắm

cũng không phải đâu! Có thể giữ cô ở đây đã là không tệ! Cô không nên tự gây nghiệt!”Nói đến lời cuối, lửa giận bị hắn đè nén thật lâu rốt cuộc

cũng bùng nổ, hừng hực bốc cháy. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt

bởi vì lên cơn nghiện mà trở nên xấu xí không chịu nổi, thậm chí muốn

thẳng tay bóp chết cô ta.

Nhưng cuối cùng hắn cũng chán nản buông tay, mặc kệ Trần Mạt Lỵ như thế nào, ít nhất bác Trần đối với nhà bọn họ cũng không tệ.

Năm đó, bác Trần cũng cha Hàn cùng nhau đến nông thôn lao động, đám nông

dân ngu muội dốt nát nhìn thân thể đơn bạc của hai người liền xem

thường! Nhổ, cái gì gọi là giới trí thữ, giới trí thức mà còn luân lạc

đến tình trạng như bây giờ! Đến địa bàn của bọn họ lại muốn sống dễ dàng hay sao!

Vì vậy, hai người đến nông thôn bị không ít người khách hành hạ, thảm nhất là một lần cha Hàn bị đám thanh niên trong thôn vây

lại dùng xẻng đánh, chị đó bác Trần đã vươn mình che chở cho cha Hàn ở

phía dưới, mà chính ông lại bị đánh đến gãy một cái chân. Bởi vì lúc đó

đang là giai đoạn sau giải phóng, cũng sẽ không có ai quản bọn họ sống

hay chết, cho nên từ đó về sau, bác Trần liền bệnh tật không dứt, cái

chân trái bị thương vĩnh viễn không thể duỗi thẳng, từ một người khỏe

mạnh biến thành một người què, nhất là khi trời mưa giông lại càng trở

nên đau nhức không chịu được.

Cha Hàn là một người trọng tình

trọng nghĩa, anh em đã vì mình mà bỏ ra một cái giá cao như vậy, ông làm sao có thể không cảm động, vì vậy, khi bọn họ được trở về thành phố,

khi ông buôn bán bắt đầu có khởi sắc liền bắt đầu nâng đỡ bác Trần, có

thể nói không có cha Hàn thì không có Trần gia hôm nay. Nhưng cha Hàn

vẫn cảm thấy không thể đáp lại ơn cứu mạng của người anh em cho nên đối

với những yêu cầu của nhà họ Trần có thể nói là muốn gì được nấy.

Nhà họ Trần cũng vậy, đối với sự trợ giúp nhà họ Hàn chưa bao giờ có yêu

cầu quá đáng, nhưng lần này lại không như vậy. Trần Mạt Lỵ là đứa con có được khi tuổi già, từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật, được cưng chìu đến

kỳ quái, cho đến khi bác Trần phát hiện con gái mình dính vào ma túy đã

không thể hối hận được nữa, nhưng dù sao cũng là con gái c