
áo quần nhanh lên theo anh đi ra ngoài.” Hà Tử
Nghiệp giúp cô sửa lại mái tóc rối bù vì ngủ, sau đó mới đứng lên kéo tử áo quần ra, lựa bộ đồ màu xanh dương lần trước mua mặc vào người.
“Không muốn đi ăn đâu.” Lâm Cảnh Nguyệt dụi dụi con mắt, ngáp một cái, cô còn
muốn ngủ lắm, “Mình nấu cơm ở nhà đi, bên ngoài quá lạnh rồi, em không
muốn ra ngoài.”
Hà Tử Nghiệp đang mặc quần áo, dừng tay lại, nheo lông mày nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt: “Em có phải đã quên cái gì hay không?”
Hả? Cô có quên cái gì không? Lâm Cảnh Nguyệt gãi gãi đầu, hình như là không có mà! Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hà Tử Nghiệp, lại phát hiện sắc mặt
anh càng ngày càng không tốt. Đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt lập tức vận chuyển
nhanh chóng, rốt cuộc là cô quên chuyện gì? Mau nhớ ra a! A! Đúng rồi,
ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt sáng lên: “Diệp Tử, muốn tản bộ thì buổi tối lại đi có được hay không?” Đây là chuyện duy nhất cô đồng ý với anh.
Không ngờ, cô nói xong sắc mặt Hà Tử Nghiệp không những dịu đi lại có khuynh
hướng ngược lại, bắt đầu đen thêm rồi. Lâm Cảnh Nguyệt sợ run cả người,
đây là sao? Rõ ràng tối hôm qua còn rất tốt. A, hôm nay là sinh nhật của anh, Lâm Cảnh Nguyệt vỗ đầu một cái, thật là đáng chết, chuyện quan
trọng như vậy lại quên. Lâm Cảnh Nguyệt di chuyển cái mông cọ đến bên
cạnh anh, ôm hông anh lấy lòng nói: “Diệp Tử, anh muốn đi ăn ở đâu?”
“Trước đứng lại lại nói.” Hà Tử Nghiệp đưa tay đến dưới nách của cô thoải mái
đem cô từ giường bế lên: “Nhanh đi rửa mặt, anh chờ em.” Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu một cái, như làn khói chạy vào toilet.
Tuy nói là sinh
nhật của anh, nhưng Hà Tử Nghiệp lại theo khẩu vị của cô đi đến Noãn
Các. Vợ con nhà anh không thích ăn cơm tây, chỉ yêu thích đồ ăn Trung
Quốc, đặc biệt là canh gà ở Noãn Các, đã hút hồn của cô nhóc, về chuyện
của cô Hà Tử Nghiệp luôn luôn ghi nhớ rất kỹ.
Lâm Cảnh Nguyệt có
chút cảm thấy có lỗi, dù sao cũng là sinh nhật của anh, lại giống như
đang là sinh nhật của mình. Nhưng nhìn sắc mặt của Hà Tử Nghiệp một
chút, so với bình thường có thêm chút vui mừng, cô cứ vui vẻ để anh cưng chiều, dù thế nào đi nữa anh vẫn nguyện ý!
Sau khi cơm nước no
nê, Lâm Cảnh Nguyệt đang suy nghĩ Hà Tử Nghiệp có phải đã có kế hoạch
mới cho hôm nay hay không, Hà Tử Nghiệp đã trực tiếp lái xe đến khu phía Tây. Lâm Cảnh Nguyệt ngồi trong xe cảm thấy càng lúc càng kỳ quái,
không có việc gì anh lái xe đến khu phía Tây là gì? Nhà của cô ở khu vực công nhân, mà nhà anh là ở khu biệt thự, công ty lại ở trung tâm thành
phố, tất cả đều không có chút quan hệ gì đến khu phía Tây, anh đây là
muốn làm gì?
Lâm Cảnh Nguyệt nhìn ánh mắt Hà Tử Nghiệp tràn đầy
nụ cười, đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ quên chuyện gì rất quan trọng, cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi: “Diệp Tử, anh đang muốn đi khu Tây sao?”
“Ừ.” Hà Tử Nghiệp gật đầu một cái, mỉm cười với Lâm Cảnh Nguyệt, xem ra tâm tình đnag vô cùng tốt.
Lâm Cảnh Nguyệt chợt rùng mình, nhất định có gì đó không đúng. Cô nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “Chúng ta đi khu Tây làm gì?”
Hà Tử Nghiệp liếc cô một cái, không lên tiếng, cô nhóc này chắc mới tới ơi này lần đầu, khẳng định là đối với nơi này chưa quen thuộc, hỏi một câu cũng không có gì lạ. “Cục dân chính ở khu Tây, không đi khu Tây thì đi
nơi nào.” Nói xong con thân mật ngắt cái mũi của cô, cô nhóc tự chủ động thật sự khiến anh rất vui mừng. Cô lại đem hộ khẩu của mình làm quà
sinh nhật cho anh, đây không phải là chủ động hướng anh cầu hôn ư, đương nhiên là anh phải theo ý cô rồi.
Cục dân chính?! Cô không nghe
lầm chứ? Vì sao…vì sao chợt muốn đi cục dân chính, chẳng lẽ? Lâm Cảnh
Nguyệt bỗng trợn to hai mắt, thật sự là tự mình làm bậy nên không thể
sống mà! Cô rõ ràng không phải là ý đó có được không! Trời ạ! Bây giờ cô nên làm cái gì?
Lâm Cảnh Nguyệt vô cùng rối rắm nhìn Hà Tử
Nghiệp đang cười rạng rỡ, trong lòng mẫu thuẫn có nên mở miệng hay
không. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng gọi
anh: “Diệp Tử…”
“Nói.” Người có tâm tình đang tốt không để ý đến
nguyên nhân cô do dự, ngược lại thể hiện dáng vẻ đang chuẩn bị nghe đoạn sau của cô.
“Cái đó…cái đó…” ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt phiêu hốt, cuối cùng ác độc nói ra: “Em không phải ý này.”
Người đàn ông nhất thời nghe không hiểu ý cô, nheo lông mày muốn hỏi lại lần
nữa, chợt có phản ứng, ánh mắt anh ngưng tụ, nụ cười trong mắt chỉ một
thoáng đã bị u ám vô tận thay thế, ánh mắt âm trầm thẳng tắp nhìn vào
cô, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Cảnh Nguyệt, em nói cái gì? Em nói lại
cho anh nghe!”
“Em…Em thật sự là không có ý này!” Lâm Cảnh Nguyệt nháy nháy mắt, vẻ mặt rất là vô tội. Cô đưa cho anh hộ khẩu chỉ là muốn nói cho anh biết, cô đời này nhất định là người của anh rồi, vì sao anh lại hiểu thành cô hướng anh cầu hôn chứ? Qủa nhiên, đây chính là suy
nghĩ nam nữ khác biệt.
“Lâm Cảnh Nguyệt, em tốt nhất phải giải
thích cho rõ ràng!” Hà Tử Nghiệp dừng xe ở ven đường, xoay người kéo cô
vào trong ngực, đôi môi lau bên tai cô âm trầm nói: “Nếu không…” nhiệt
tình của anh đnag d