Đến Lượt Em Yêu Anh

Đến Lượt Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323435

Bình chọn: 8.5.00/10/343 lượt.

ra, không ngờ người này lại vẫn thật cáu kỉnh, sao lại có

thể ngây thơ như vậy chứ.

Xuống xe, Hà Tử Nghiệp không để ý đến

cô, đi thẳng lên lầu. Lâm Cảnh Nguyệt làm mặt quỷ phía sau anh, hừ, dám

trưng sắc mặt cho cô nhìn sao, có bản lĩnh thì về nhà của mình đi!

“Này, Hà Tử Nghiệp, anh đứng lại!” Lâm Cảnh Nguyệt nhìn bóng lưng của Hà Tử Nghiệp gọi một tiếng, dứt khoát dựa vào xe không đi.

Hà Tử Nghiệp đứng thì vẫn đứng nhưng không có quay đầu lại, cũng không nói chuyện, cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ,giống như bức tượng. Lâm Cảnh

Nguyệt bị chọc tức đến muốn lệch mũi, có cần phải hẹp hòi như vậy không! Không phải chỉ là một món quà sinh nhật sao, cô không phải đã sớm nói

cho anh biết là cô đã chuẩn bị rồi sao? Anh còn ở đấy rối rối rắm rắm

cái gì!

“Hà Tử Nghiệp, em đếm tới ba, anh nhanh tới đây cho em!

Bằng không…” Lâm Cảnh Nguyệt nghiến răng, anh đứng đi, anh thử không tới đây xem?

Nghe được lời của cô, thân thể Hà Tử Nghiệp cứng đờ,

dường như đnag đấu tranh nội tâm, bên kia Lâm Cảnh Nguyệt đã bắt đầu

đếm: “Một…hai…” Lại vẫn không tới! Lâm Cảnh Nguyệt cắn răng, cho rằng cô không dám đếm “ba” sao? Cô há miệng, không đợi âm thanh khạc ra đã nhìn thấy người phía trước bước thật nhanh đi tới, mặt không có vẻ gì:

“Chuyện gì?”

Giả bộ! Nhìn là biết xạo rồi! Lâm Cảnh Nguyệt đá anh một đá: “Em mệt, cõng em lên.”

Hà Tử Nghiệp nhìn dấu chân nhỏ in trên quần tây, lại nhìn Lâm Cảnh Nguyệt

đang chu chu môi, cũng không nói gì, cứ như vậy đnag nhìn anh. Lâm Cảnh

Nguyệt cũng không yếu thế cũng nhìn thẳng vào mắt anh, muốn dùng ánh mắt hù dọa cô? Thật xin lỗi, chiêu này đã sớm không dùng được rồi.

Cuối cùng, Hà Tử Nghiệp thở dài một cái, ngát gương mặt của cô từ từ ngồi

xổm xuống. Làm sao giờ? Cô gái của mình nũng nịu như vậy, vậy thì theo

cô cùng nháo thôi. Coi như cô không tặng quà sinh nhật cho anh…Nhưng mà, cô vì sao lại không tặng quà cho anh chứ? Hà Tử Nghiệp đặt Lâm Cảnh

Nguyệt trên lưng cẩn thận đi lên, đề phòng cô trượt xuống, trong mắt xẹt qua một tia chán nản.

Nghỉ ngơi sau bữa tối, Hà Tử Nghiệp đã sớm chui vào chăn ngủ, đây là lần đầu tiên thấy. Lâm Cảnh Nguyệt cuwoif

trộm, anh hình như vẫn rất để ý, nhưng bây giờ tuy là buổi tối, nhưng

sinh nhật của anh vẫn là ngày mai, cô không thể mềm lòng! Không thể!

Nhất định phải tiến hành theo kế hoạch!

Thay vì nói Hà Tử Nghiệp

ngủ thì hãy nói là nằm trên giường, một ngày phiền chán làm sao có thể

ngủ được? Nhưng quay đầu qua nhìn cô gái bên cạnh, cô dường như đã ngủ

thiếp đi rồi. Trong lòng Hà Tử Nghiệp mất thăng bằng thật sâu, nhưng vẫn không đành lòng đánh thức cô, không thể làm gì khác hơn là nhìn trần

nhà đếm trăng: Một cái trăng lưỡi liềm, hai trăng lưỡi liềm…990 trăng

lưỡi liềm…Hà Tử Nghiệp không nhớ rõ mình rốt cuộc đếm đến bao nhiêu cái

trăng lưỡi liềm, điện thoại Lâm Cảnh Nguyệt đã vang lên.

Anh vội

đứng dậy tắt điện thoại di động, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô,

lại kinh ngạc phát hiện mắt của cô đã sớm mở, ánh mắt vô cùng tỉnh táo,

trên mặt là nụ cười giảo hoạt. Anh ngẩn ngơ, động tác đứng dậy dừng lại, ngây ngốc nhìn cô gái của mình như làn khói bò dậy xuống giường, từ

trong tủ áo quần móc ra một cái hộp, đưa tới trước mặt anh: “Diệp Tử,

sinh nhật vui vẻ!” Gửi thanks Lúc này, điện thoại

trên tay hiển thị không nhiều không ít vừa văn là 0 giờ, Hà Tử Nghiệp

nhận lấy quà tặng ném lên giường, bất chợt ôm cô vào trong ngực. Từ nhỏ

đến lớn, từ xưa đến nay chưa từng có ai vào giây phút đầu tiên của sinh

nhật anh nói với anh câu sinh nhật vui vẻ. Ngay cả cha mẹ cũng chỉ là

tặng quà qua loa mà thôi.

Bọn họ nghĩ rằng anh mạnh mẽ, là cứng rắn, cho rằng anh cơ bản không cần như lời chúc phúc mềm yếu như vậy. Nhưng bọn họ đã quên, anh cũng đã

từng là cậu bé có khát vọng đối với bánh sinh nhật, nhưng anh chỉ đem

khát vọng đó giấu trong lòng mà thôi. Không nói ra không có nghĩa là

không có, giống như anh chưa từng noi với cô chữ “yêu” nhưng cô luôn

trong lòng anh, không ai có thể thay thế.

“Được rồi, được rồi, anh không muốn mở ra xem quà tặng là cái gì sao?”

Lâm Cảnh Nguyệt cười híp mặt vỗ vỗ lưng anh nói. Hà Tử Nghiệp mấp máy

môi, có chút quyến luyến buông cô ra, đưa tay mở sợi tơ buộc thắt trên

hộp, tay có chút không ổn. Trong phút sắp khui ra, tim anh chợt có chút

khẩn trương, ngay cả chóp mũi cũng đổ mồ hôi hột. Anh cảm thấy có chút

buồn cười, hai từ “khẩn trương” này đã rất lâu không tìm thấy trong từ

điển của anh, mà bây giờ, anh lại vì một món quà nho nhỏ của cô lại cảm

thấy nhịp tim đập nhanh đến nỗi dường như không còn là của anh nữa.

Anh nhắm hai mắt lại, chậm rãi mở nắp hộp ra, không có kim cương vàng

bạc hoa lệ, không phải là thủ công mỹ nghệ cao cấp, chỉ có một cuốn sổ

nhỏ lẳng lặng nằm bên trong, thế nhưng anh lại cảm thấy không nói nên

lời, cơ hồ run rẩy lấy ra cuốn sổ nhỏ, Hà Tử Nghiệp mở ra, tìm được

trang có tên tuổi của cô, chậm rãi vuốt ve. Giờ phút này, người đàn ông ý chí cường hãn, cứng như sắt thép lại có thêm một chút nước mắt.

“Thật tuyệt, em có chắc chắn không?.” Âm thanh của an


Snack's 1967