
ra cũng càng lúc càng sắc
tình: “Nguyệt Nha Nhi, dễ ăn hay không?’
Lâm Cảnh Nguyệt vô thức lắc đầu một cái, lại vẫn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn ngón tay của anh, trong miệng lại phát ra thanh âm rên rỉ mơ hồ.
“Sao lại vậy, anh cảm thấy mùi vị rất tuyệt!” hơi thở thô gấp của đàn
ông nhỏ giọng nói bên tai cô. Ở trên giường, anh giống như biến thành
một người khác, tìm mọi biện phát khi dễ cô. “Phải làm gì đây, Nguyệt
Nha Nhi?” động tác dũng mãnh của anh đột nhiên dừng lại, bàn tay vuốt ve mông của cô, dừng sức đem thân thể của cô ấn về phía mình.
“Diệp Tử…Diệp Tử…” Lâm Cảnh Nguyệt khóc sụt sùi, giãy dụa cái mông, muốn nhiều hơn.
“Gọi ông xã.” Hà Tử Nghiệp dùng ngón tay vuốt ve bờ môi của cô, bá đạo ra lệnh: “Tới gọi một tiếng ông xã nghe một chút!”
“Ông…ông xã…” Lâm Cảnh Nguyệt dùng nửa người trên mềm mại lấy lòng liếm
lồng ngực cứng rắn của Hà Tử Nghiệp : “Ông xã…đừng…đừng ngừng…”
Tròng mắt Hà Tử Nghiệp trở nên sâu thẳm, ánh mắt nóng rực tựa như có thể bốc cháy, anh tóm lấy mắt cá chân của Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng lật
người cô lên, “A a…tốt…thật là giỏi…” kích thích quá lớn khiến Lâm Cảnh
Nguyệt không thể khống chế hét lớn ra ngoài, bàn tay nhỏ nắm chặt ga quỳ trên giường nhận lấy từng phát từng phát đính vào của người đàn ông .
“Đừng có ngừng! Tiếp tục gọi!” hai tay Hà Tử Nghiệp nắm vòng eo mảnh
khảnh của cô hung ác từng phát đụng chạm, dường như muốn đâm thủng cả
người của cô.
“Ông…xã…ông xã…” Lâm Cảnh Nguyệt kêu đứt quảng, trong đầu trổng ỗng,
thân thể bị anh nắm giữ, ngay cả suy nghĩ cũng nhận lấy chỉ huy của anh.
“Có hay không muốn ông xã yêu em?” Hà Tử Nghiệp đè lên người cô cắn cắn
đường công xinh đẹp trên lưng, phía dưới vẫn duy trì luật động.
“Muốn…muốn ông xã.. yêu em…” Lâm Cảnh Nguyệt vô thức kêu, môi mọng khẽ
mở, nước miếng trong suốt theo khóe miệng trợt xuống, nhánh chóng dính
ướt một mảng nhỏ ga giường.
“Cục cưng thật ngoan.” Hà Tử Nghiệp cắn đầu vai của cô nỉ non, đem vành
tai của cô ngậm vào miệng mút vào, rất nhanh, vành tai trắng nón của Lâm Cảnh Nguyệt đã bị mút sung máu, lại càng thêm tôn lên đầu vai bóng
loáng trắng như sứ của cô, vẻ đẹp không có từ có thể hình dung.
Tốc độ Hà Tử Nghiệp đột nhiên nhanh hơn, Lâm Cảnh Nguyệt nắm ga giường ô ô gào khóc: “Qúa…quá nhanh…chậm một chút…A…chậm một chút.”
“Anh chỉ thích nhanh một chút đó a!” Hà Tử Nghiệp ác liệt nói nhỏ bên
tai cô: “Em muốn anh chậm một chút hay muốn anh dừng lại đây!”
“Không…không cần…” Lâm Cảnh Nguyệt thanh âm bể vụn, quay đầu hôn lên khóe miệng của anh lấy lòng: “Ông xã…không…đừng có ngừng…”
“Như em mong muốn!” Hà Tử Nghiệp nâng một chân của cô khoát lên vai
mình, đem người cô nghiêng sang một bên, đè thật sâu lên điểm nhỏ trên
người cô: “Nguyệt Nha Nhi thật biết nghe lời.”
“Ân a…tuyệt…thật lợi hại…” Lâm Cảnh Nguyệt thét lên, thân dưới không tự
chủ co lại, Hà Tử Nghiệp nặng nề hít một hơi, tiếng thở dốc càng thêm
nặng nề. Hai tay anh co lại, nhanh chóng rung động mấy cái, cuối cùng
bắn vào bên trong cơ thể Lâm Cảnh Nguyệt.
Rút ra vài tờ khăn giấy lau mồ hôi trên trán Lâm Cảnh Nguyệt, Hà Tử
Nghiệp đem cả cơ thể của cô ôm vào thật chặt trong ngực. Ngày mai sẽ đi
cục dân chính! Ngày mai sẽ đi!
Lâm Cảnh Nguyệt mệt đến mức toàn thân trên dưới một chút hơi sức cũng
không có, mềm nhũn rúc vào trong ngực anh bình phục hơi thở: “Đều tại
anh, làm như vậy? Mai làm sao có thể đi làm!” Lâm Cảnh Nguyệt tựa vào
ngực anh oán trách, sáng sớm mai khẳng định cô không thể đứng dậy nổi.
“Thật trách anh? Là ai vẫn cầu xin không muốn dừng?” Hà Tử Nghiệp xấu xa bắt được bàn tay nhỏ của cô gặm một cái: “Anh phải thỏa mãn yêu cầu của vợ yêu mà!”
Nhất thời, mặt Lâm Cảnh Nguyệt lại đỏ muốn nhỏ máu! Người này thật là
càng ngày càng tệ á! Ở trên giường giày vò mình không nói, bây giờ còn
muốn khi dễ cô! Cô tức giận quay đầu đi chỗ khác, ngủ! Không để ý tới
anh! Hà Tử Nghiệp dung túng hành động của cô, mới vừa rồi tình hình thật sự quá kịch liệt, cô nhóc nhất định cực kỳ mệt mỏi, lúc này vẫn nên
tranh thủ thời gian nghỉ ngơi tương đối khá.
Trong lúc mơ màng, Lâm Cảnh Nguyệt chợt nghĩ đến, tối nay Hà Tử Nghiệp
hình như không có mang “áo” a! Nhưng cũng không cần phải quá gấp, là kỳ
an toàn của cô! Nghĩ như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt liền an tâm mà ngủ. Ngày thứ hai, Hà Tử
Nghiệp quả nhiên đem khẩu hiệu “công ty của mình” thực hiện quán triệt,
buổi sáng gọi vài cuộc điện thoại, giao phó đôi câu liền tiếp tục ôm Lâm Cảnh Nguyệt ngủ thẳng tới trưa. Hôm nay Lâm Cảnh Nguyệt thật sự là quá
mệt rồi, đến trưa vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hà Tử Nghiệp đành phải đem vợ con nhà mình lay tỉnh: “Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt, dậy thôi.” Bọn họ hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm.
“Ưhm …mấy giờ rồi?” Lâm Cảnh Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, đầu ở trên gối mềm cọ xát mấy cái hỏi.
“Hơn 11 giờ, mau dậy đi, anh dẫn em đi ăn cơm.” Hà Tử Nghiệp vỗ vỗ gương mặt cô, lấy áo khoát được cho cô.
“11 giờ?” Lâm Cảnh Nguyệt bị kinh sợ nhảy cẫn lên, hôm nay bọn họ trốn việc rồi hả? “Công ty bên kia…”
“Ngày mai lại đi! Em mặc