
đó, vị bác sĩ khoa cấp cứu
bình tĩnh vững vàng bỗng hồn siêu phách lạc, không thể suy nghĩ được gì. Cũng
may Tô Nhất Minh kịp thời mở mắt ra, thiểu não ừ một cái, ít nhiều giúp cô lấy
lại được lý trí. Vừa rồi là thế nào? Choáng váng hay là…?
“Đầu
anh có đau không?”
“Đau”
Tô Nhất Minh nghĩ hỏi thế mà cũng hỏi, trán u lên một cục to thế này, không đau
sao được!
“Vừa
rồi anh không khoẻ ở chỗ nào?Chóng mặt? Mắt mờ?”
Vừa
rồi, đáng lẽ ra rất thú vị…Tô Nhất Minh buốn bực hứ lên một tiếng, xoa xoa
trán, chuyện gì đây vậy trời? Rõ ràng là mình nhắm rất chính xác mà, đây là
chiêu anh thường dùng, nhoài người tới, dùng môi đẩy đối phương vào tường, sau
đó là một nụ hôn dài, trước đây anh chưa từng thất bại, sao lần này lại đụng
vào tường kia chứ? Mọi việc dạo này rối tung đến mức không hiểu nổi?
“Anh
biết anh…là ai không? Anh biết đây là đâu không?” Trình Vũ Phi thấy Tô Nhất Minh
không có phản ứng gì lo lắng đầu anh bị di
chứng sau lần đánh trước, vội vàng hỏi anh một số câu hỏi đơn giản để phán đoán
đầu óc anh có bình thường tỉnh táo hay không?
Tô Nhất
Minh bất giác xoa xoa trán Trình Vũ Phi, rõ ràng là đầu mình đập vào tường mà
sao đầu óc có vấn đề lại là bác sĩ Trình nhỉ? Loạn rồi, loạn hết rồi!
“Anh là
ai? Đây là đâu?” Trình Vũ Phi thấy hành động của Tô Nhất Minh kỳ lạ, lại càng
sợ hãi, giọng run run hỏi dồn.
Đến
lượt Tô Nhất Minh một phen khiếp vía, anh vội vàng đưa Trình Vũ Phi trở lại nhà
mình, ấn ngồi xuống sô pha, rót cho cô tách trà nóng, giữ mạch đập cho cô bình
tĩnh lại, lại còn xoa đầu cô như vỗ về một đứa trẻ.
Trình
Vũ Phi lại một lần nữa phán đoán hành độngkỳ quặc của Tô Nhất Minh. Dù sao cô
cũng là một bác sĩ khoa cấp cứu biết nhiều hiểu rộng, cô hít một hơi thật sâu,
trấn tỉnh trở lai “Tôi phải đưa anh đến bệnh viện ngay, để bác sĩ khoa thần
kinh khám lại một chút”
Khoa
thần kinh? Tô Nhất Minh không vui nói: “Tôi đâu có bị tâm thần. Sao phải đến
khám ở khoa thần kinh?”
“Khoa
thần kinh không phải chỉ khám tâm thần. Ấy, đúng là khám tâm thần, nhưng không
phải là bệnh tâm thần mà mọi người thường nói, mà là những bệnh liên quan đến
hệ thần kinh, đầu anh có vấn đề rồi…”
“Đầu
tôi chẳng có vấn đề gì hết!”
“Có…”
“Không
có”
“Lúc
nãy anh ngất đi đó thôi”
“Không
phải là ngất mà chỉ là đập đầu vào tường thôi”
“Anh
nhắm mắt đụng đầu vào mà, không phải ngất thì là gì, người bình thường có đập
đầu mình vào tường không?”
“…” Tô
Nhất Minh nghĩ bụng tôi đang định hôn đấy, hôn không phải là nhắm mắt lại hay
sao?
“Nói
chung là tôi không có bệnh gì hết, cũng không cần phải đi bệnh viện. Tôi đi ngủ
đây, trời đã tối mù tối mịt rồi…” Tô Nhất Minh quăng người lên giường, rồi tự
nhiên như chẳng còn gì để mất thay áo ngủ.
“…”
Trình Vũ Phi do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, “Vậy tối nay tôi không về
nữa! Ở lại đây canh chừng anh, ngộ nhỡ có chuyện gì tôi sẽ gọi xe cấp cứu”
Cái gì?
Không về nữa? Ở lại đây canh chừng mình? Gã lưu manh cáo già thầm reo lên, chỉ còn
thiếu chút nữa không nhảy cẫng lên “Hoan nghênh, hoan nghênh. Cô muốn quan sát
tôi chỗ nào? Tuỳ cô đấy…” Anh chỉ tiếc là không lột
sạch quần áo phơi bày thân thể trước mặt bác sĩ
Trình.
Con sói
già độc ác trong truyện cổ tích bị giết như thế nào nhỉ? Chẳng phải bị bác thợ
săn bắn chết hay sao? Con sói già mở to mắt hau háu nhìn cô bé quàng khăn đỏ
truớc mặt, nhưng lại không thể nuốt được vào bụng, tức chết đi được.
Tô Nhất
Minh cảm thấy mình sắp tức chết mất. Cô bé quàng khăn đỏ tươi ngon mơn mởn như
thế ở ngay trong phòng khách nhà mình mà tên vô dụng như mình mấy tháng nay chỉ
biết đứng nhìn, không làm gì được, tức quá là tức. Tất nhiên anh chẳng phải tử
tế gì, đã mấy lần anh giả giả thật thật xuất chiêu nhưng lần nào cũng thất bại
ê chề. Vị bác sĩ nhân dân cứ kiên quyết nói đầu óc anh có vấn đề, cần phải được
quan sát kỹ lưỡng, thế là ngồi yên lặng ở sô pha phòng khách chờ đợi.
Tô Nhất
Minh đành một mình trèo lên giường, trở qua trở lại như chiếc bánh rán. Anh
không ngủ được bởi vì anh không thể hờ hững với vẻ đẹp ngay trước
mặt. Anh không phải là loại đàn ông chay tịnh. Thật ra sống đến từng tuổi này
anh chưa gặp một người đàn ông chay tịnh nào. Bản tính của đàn ông là hiếu sắc,
chỉ khác biệt ở chỗ năng lực kiềm chế cao hay thấp mà thôi. Còn Tô Nhất Minh
không thể chay tịnh mà còn là người đàn ông không biết tự kiềm chế mình. Anh
biết rất rõ điểm yếu của mình nên trước nay chưa từng đến những nơi vui vẻ, vì
sợ không cẩn thận rơi xuống nước, chỉ rước thiệt vào thân.
Nhưng
tình hình hiện thời làm anh vô cùng khổ tâm, chỉ cần nghĩ đến của ngon đang ở
phòng khách là anh ngủ không được. Anh nằm trên giường đếm nhân dân tệ, đếm đô
la mỹ, đếm thành tỷ phú rồi cũng
không tài nào chợp mắt được. Nhưng đó không phải là thử
thách gay go nhất, khó khăn lắm anh mới thiếp đi được vài lần, mà lần nào cô
bác sĩ nhân dân cũng chạy lại quan sát anh, giở trò lưu manh với anh,
khiến anh rạo rực khác thường.
Trình
Vũ Phi lật lông mi anh lên, vỗ vỗ má anh, sờ soạng khắp người anh,