
mái, vốn không muốn xuống, nhưng nghĩ có người nhìn thấy sẽ
không hay lắm, khẽ nói với Cố Chuẩn.“Thả em xuống đi”.
Cố Chuẩn khẽ liếc nhìn cô.“Không cần xuống”.
“Anh không phải cùng muốn đến nhà người ta như thế chứ?”.
“Gì? Nhà ai?”.
Ánh mắt Mạc Ninh khẽ dời qua phía bên phải, một toà biệt thự màu hồng đào.
Cố Chuẩn đón nhận ý tứ của cô, biểu tình thoải mái.“Không cần lo lắng,
bọn họ rất hiếu khách”.
Mạc Ninh càng lo lắng hơn “Bọn họ? Có rất nhiều người sao?”. Vừa nói vừa muốn giãy xuống.
Cố Chuẩn thấy được sự căng thẳng của cô, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc nói “Không nên lộn xộn”.
Trong lòng Mạc Ninh phiền muộn, rất sợ phía trước có vài người ngoại quốc cao lớn ở đó, đứng xem kịch vui, nhìn bộ dạng mình trong lòng Cố Chuẩn…
Cuối cùng vẫn phải nằm im.
Cho đến khi Cố Chuẩn ôm cô mở cửa, vào trong phòng, không có người nào ra
chào đón, mạc Ninh mơ hồ cảm thấy lạ, khó hiểu hỏi.“Trong này… có người ở sao?”.
“Đương nhiên”.
“Bạn của anh?”.
“Ừ”.
“Anh có bạn ở Tahiti? Em nhớ lần trước em nói với anh, anh nói anh không biết gì cơ mà”.
“Anh có nói người này là người Tahiti sao?”.
Cố Chuẩn nói đến đây, Mạc Ninh chắc chắn rằng nơi đây là của một người bạn giàu có nào đó của anh, chỉ có điều người giàu có này không phải người
đảo Tahiti. Suy nghĩ một lúc nói “Thả em xuống đi”.
“Lên tầng trước đã”. Sau một hồi xóc nảy, có tiếng bước chân đạp lên bậc
thang gỗ dội vào tai, Mạc Ninh đã không bị ánh sáng chiếu thẳng vào,
trong mắt chỉ nhìn thấy một chiếc cằm, không biết vì sao, khi Mạc Ninh
ngẩng đầu và nhìn thấy cằm anh lại cảm thấy có một chút xúc động, thật
muốn xông lên cắn một cái.
Mạc Ninh
cảm thấy vô cùng xấu hổ vì định lực không đủ, mặc dù cô ý thức được việc này, nhưng lại không ngừng nghĩ đến hành động kia.
Cố Chuẩn đưa cô đến một căn phòng, giường rất lớn, rất êm, anh đem cô đặt
cẩn thận trên giường, sau đó ở bên giường nói “Phòng tắm ở bên kia, em
có thể tắm một chút, trong tủ có khăn tắm, nếu quá mệt có thể ngủ một
lát”. Sau đó nhìn ra phía ngoài, anh nói tiếp.“Cơm trưa sẽ gọi em”.
Rời khỏi khuôn ngực kia, mất đi sự ấm áp, Mạc Ninh lại vô thức đưa tay vuốt tóc.
Cô vuốt tóc đến cả nửa ngày, Cố Chuẩn nhanh tay nắm lấy tay cô, anh cười
đến gập cả bụng, đem tay cô áp lên giường, trong mắt dạt dào ý cười, bờ
môi như gió, thổi bai mọi rung động. Sau đó, cúi đầu, chuẩn xác và nhanh chóng hôn cô.
Quả thật Mạc Ninh hoàn toàn không tiêu hoá kịp nụ hôn nay, hôm nay khi bay trên không hô hấp
của cô đã đạt giới hạn, Cố Chuẩn hôn cô sâu như thế, không tránh khỏi
khiến cô liên tục thở hổn hển.
Cố
Chuẩn rất thông cảm lùi xa cô, Mạc Ninh hít thở thật nhanh. Buông tay cô ra, anh giúp cô vuốt lại tóc dang lộn xộn, đứng thẳng người nói.“Em
nghỉ ngơi trước đi”.
Mạc Ninh “Ừ” một câu.
Cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy anh nữa, tay Mạc Ninh mới tìm lại
được cảm giác, nâng lên ôm lấy mặt, mặt cô đã nóng như bị bỏng.
Cô không tắm, bởi vì giường quá mềm, không đến mười phút, cô đã ngủ say.
Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, khi bay trên không, trên người không ít mồ
hôi lạnh, hiện tại cô mới cảm thấy cả người không thoải mái. Vì thế đến
tủ tìm khăn tắm để đi tắm.
Qua nửa
tiếng, tư duy mới trở lại, giờ mới nghĩ ra hiện tại cô không có quần áo
để thay, cô giống như những lần đi công tác trước, nhanh chóng giặt sạch nội y, sau đó phơi tại phòng tắm. Cầm máy sấy tóc đi ra cửa, trong
phòng có tiếng điện thoại vang lên.
Mạc Ninh tìm nửa ngày mới tìm thấy điện thoại, nhấc máy lên, đầu bên kia có một giọng nói tiêu chuẩn, tiếng phổ thông trôi chảy hỏi.“Mạc Ninh tiểu
thư ạ?”.
“Vâng, xin hỏi ai vậy ạ?”.
“Tôi là Hank, Cố tiên sinh dặn tôi sáu giờ tối điện thoại cho cô, ngài ấy
muốn cô lên sân thượng, bởi vì trên đó không có điện thoại, vì thế ngài
ấy đặc biệt dặn tôi thông báo cho cô, không cần suy nghĩ nhiều, tầng
chót chỉ có mình ngài ấy”.
Mạc Ninh nhẹ nhàng cám ơn.
Mạc Ninh không tìm được đồng hồ, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, trong phòng rèm cũng che kín, cô cũng không biết được bây giờ đang là giờ
nào. Vừa rồi nghe Hank nói là sáu giờ, cô còn có chút không tin, đi đến
cửa sổ lớn bên cạnh, kéo rèm lên, đập vào mắt chính là cảnh biển trời
chiều đồ sộ. Mặt trời như một khối cầu khổng lồ, lại giống như một lòng
đỏ trứng, đang tan trong nước biển, phía xa xa mặt biển như được nhuộm
một sắc cam rực rỡ.
Mạc Ninh đột
nhiên cảm thấy đói. Đứng ở cửa sổ nhìn hồi lâu, cô cuối cùng quyết định
nắm chắc dây áo, sau đó soi gương chải lại mái tóc, mở cửa phòng, men
theo bậc thang đi lên tầng.
Sân
thượng quả nhiên có đầy đủ điều kiện. Một giàn hoa dài, trên mặt đất một lớp cỏ sạch sẽ, đi lên, tầm mắt Mạc Ninh phóng ra xa, ở phía tây, nơi
mặt trời đang hạ xuống, nhìn thấy một bóng lưng, anh đang nhàn nhã ngồi
trên ghế, bên cạnh bày một chiếc bàn trà, bên trên đặt một chiếc ấm bằng sứ tinh xảo.
Mạc Ninh nhét hai tay
vào túi áo, nhẹ nhàng đến gần anh mới phát hiện lúc này anh cũng đang
mặc áo ngủ, gác chân, lười biếng đung đưa ghế, khi Mạc Ninh nhìn thấy
mặt anh là l