
g Cẩm Lan cũng cúi người cảm tạ: “ Chuyện đêm nay thật đa tạ Nhạc tướng quân.”
Nhạc Lỗi hơi ngượng: “ Cung thượng thư khách khí qua, bảo vệ sự an toàn của
kinh thảnh vốn là trách nhiệm của mười sáu đạo cấm quân”
Cung Cẩm lan lại quay sang thi lễ với Độc Cô Đạc: “ Đêm nay đa tạ Hầu gia
giúp đỡ, tiểu nữ mới có thể bình yên vô sự, ngày mai Cung mỗ xin đến phủ bái tạ.”
Cung phu nhân ngược lại không vui vẻ gì nói: “ Hôm nay nếu không phải bị Hầu gia bám đuôi thì không đến nỗi bị một phen kinh sợ như vậy, việc này
nếu truyền ra ngoài thì sẽ tổn hại đến thanh danh của Khanh nhi, hy vọng hầu gia giữ bí mật giùm cho.”
Độc Cô Đạc vội nói: “ Điều này là đương nhiên, tại hạ nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng.”
“ Vậy xin mời Hầu gia ra về.” Cung phu nhân trong lòng vô cùng tức giận
Độc Cô Đạc, nếu như không phải nghĩ chàng ta là cháu rể tương lai thì
chỉ muốn trở mặt.
Độc Cô Đạc đành phải cáo từ ra về.
Trong lòng chàng ta rất hối hận, lẽ ra lúc đó nên đi cùng Nhạc Lỗi tìm Cung
Khanh, như vậy công lao anh hùng cứu mỹ nhân mình cũng có phần.
Lúc này đã là nửa đêm, người đi chơi phố còn rất ít. Một vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu, ánh sáng mờ tỏ như sương khói.
Độc Cô Đạc ngơ ngẩn than một câu: “Đẹp thật, đúng là danh bất hư truyền.”
Nhạc Lỗi thấy vậy liền nhận ra ngay tâm sự của Hầu gia, bèn nói: “ Nàng được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cho đến bây giờ vẫn chưa có
hôn ước, nghe nói là đợi sang năm tuyển Thái tử phi.”
Độc Cô Đạc ngẩn người, than thở: “ Hầu gia ta cũng là một nhân tài, văn
thao võ lược, gia thế địa vị cũng không kém Đông Cung bao nhiêu.”
Gia thế địa vị có cao bao nhiêu thì cũng có thể tranh với Đông Cung được
sao? Cho dù đấy là biểu ca ruột của huynh đi nữa. Trên mặt Nhạc Lỗi thấp thoáng một nục cười chua chát.
Cung phu nhân đợi mọi người đi hết mới thấp giọng hỏi nhi nữ: “ Bọn chúng có… con không?”
“ Không có” Cung Khanh đương nhiên hiểu mẫu thân muốn hỏi gì, vì sợ bà lo lắng nên cũng không nhắc đến chuyện Khố Địch vô lễ với mình.
Cung phu nhân thở phào, nói với Cung Cẩm Lan: “ Đêm nay thật khổ cho Nhạc tướng quân, phải tìm cách cảm tạ chàng ta mới được.”
Cung Cẩm Lan đáp: “ Vậy ngày mai hạ triều, ta mời chàng ta đến nhà ăn cơm, nàng hãy chuẩn bị một món quà cảm tạ.”
Cung phu nhân vội tán thành.
Cung Khanh sau khi trở vào nhà sau, thị nữ đã chuẩn bị xong nước để nàng tắm gội. Cởi bỏ y phục, nhìn trên cổ áo của nàng còn một viên trân châu,
nàng liền nhớ đến người đó.
Hắn nói, khi nào nàng nhìn thấy viên trân châu này, hãy cảm tạ hắn.
Ngâm mình trong nước, cảm giác bàn chan bị hắn nắm trong tay vẫn còn nguyên vẹn.
Liệu hắn có mang hạt trân châu đó đên tìm nàng không?
Chợt nàng thấy tim mình đập nhanh, mắt hơi nóng lên như vừa có một làn gió xuân thổi qua.
Hôm sau, khi thượng triều xong Cung Cẩm lan mời Nhạc Lỗi và Độc Cô Đạc đến
nhà làm khách để cảm tạ ơn cứu mạng nhi nữ đêm hôm trước.
Cung phu nhân vốn không muốn mời Độc Cô Đạc, nhưng hắn là người biết rõ sự
tình, nên phải bịt miệng hắn lại, không thì chuyện nhi nữ bị bắt cóc sẽ
truyền ra ngoài, làm tổn hại đến thanh danh nên không thể không mời hắn.
Cung phu nhân vừa sáng sớm tỉnh dậy đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị tiệc rượu cực kỳ thịnh soạn còn mình xuống kho chọn một món quà tặng cho Nhạc Lỗi.
Chọn đi chọn lại đến hoa cả mắt mà vẫn chưa được, bà than thở: “ rút cuộc nên tặng gì đây, tặng kim ngân thì dung tục quá.”
Cung Khanh trong lòng xao động, người đó cũng nói như vậy, muốn nàng tặng
một giai thoại phong lưu. Nhớ lại tình cảnh đêm đó, mặt nàng bỗng đỏ
bừng.
Cung phu nhân thấy nhi nữ không nói gì cả, quay đầu lại nhìn, liền ngẩn người.
Đây đúng là khuôn mặt tương tư của khuê nữ, lẽ nào con mình đã rung động với ân nhân cứu mạng
Cung phu nhân hiểu nhầm đối tượng làm con mình đỏ mặt, ngĩ kỹ lại thì Nhạc
Lỗi tướng mạo anh tuấn bất phàm, chức quan cũng không thấp, chỉ là không biết gia cảnh thế nào, đợi lát nữa nghe ngóng xem sao.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng bà cũng chọn được một bức thư pháp của Mễ
Phất. “ Sao mẹ lại tặng chàng ấy cái này ?” Cung Khanh cảm thấy bảo kiếm tặng anh hùng thì sẽ hay hơn. Chỉ tiếc phụ thân nàng là quan văn, nên
trong nhà không có bảo kiếm.
( Mễ Phất: 1051-1107 tại Phú Chương, hiệu là Tương Dương, Mạn Sĩ, Hải
Nhạc ngoại sử, Lộc Môn cư sĩ, Ông là họa sĩ, nhà giám định, nhà sưu tầm
và nhà thư pháp nổi tiếng thời Bắc Tống, ông bất mãn với quan trường,
cách ăn mặc và sự đam mê thư pháp, đá quý của ông bị người đời cho là
điên cuồng, nên người ta gọi ông là “ Mễ điên”)
“ Nhạc tướng quân tuy là võ tướng, nhưng cũng là văn nhân, chữ thảo Mễ
Phất này giống như là công phu tuyệt đỉnh của chàng ta. Con không nhìn
thấy cong phu phi thiềm tấu bích của chàng ta thật phóng khoáng tiêu sái biết bao sao?”
( Phi thiềm tấu bích: ý chỉ người có võ nghệ cao cường)
Hai mắt cung phu nhân bừng sáng, đúng kiểu thiếu nữ ngưỡng mộ đại hiệp.
Cung Khanh cố nhịn cười, may mà phụ thân không nhìn thấy bộ dạng si mê này, nếu không chắc đau lòng chết mất.
Hai người rời khỏi nhà kho, Cung Kh