
ếu lên khuôn mặt y, bên dưới đôi mày
kiếm là cặp mắt sáng đến ghê người.
Khánh Vương không giận, lại mở miệng gọi:
“Doãn Duật!”
Chỉ là một tiếng gọi rất nhẹ nhàng nhưng
lại khiến bàn tay đang cầm cương ngựa hơi đờ ra, y bất giác nghiêng mắt nhìn
sang phía Khánh Vương. Khuôn mặt tươi cười thay đổi phức tạp kia đã lọt vào
trong mắt y, Doãn Duật là tên chữ của y, rất ít người gọi y như vậy, và y cũng
ghét Khánh Vương gọi mình bằng cái tên này. Y không phải người của Khánh Vương,
không cần đối phương phải giả bộ khách sáo.
Thấy y không cử động, Khánh Vương cũng
buông tay, rèm xe ngựa nhẹ nhàng được hạ xuống, ngăn cản làn hơi ấm dày đặc bên
ngoài. Khánh Vương vuốt lại chiếc áo bào, tiếng cười khẽ từ trong xe ngựa vọng
ra: “Tứ đệ của bản vương dâng tấu xin phụ hoàng cho ngươi cùng đi sứ Bắc Hàn,
hắn có ý đồ gì bản vương biết rất rõ, bản vương vẫn luôn cho rằng ngươi là một
người thông minh…”
Những lời sau đó, hắn không nói tiếp nữa.
Nam tử
tên Doãn Duật đó nhìn chiếc xe ngựa phía trước, một giọt nước long lanh đọng
lại trên mi mắt y, thoáng chớp một cái liền rơi xuống. Y vâng lệnh giám sát
Khánh Vương, cuộc nói chuyện trong ngự thư phòng đêm nay thực đã quá rõ ràng,
nội dung bên trong dù là ai cũng đều biết rõ.
Trong màn đêm đen như mực, bên khóe miệng y
bỗng xuất hiện nét cười, nửa phần chế giễu, nửa phần hững hờ.
Mặc Lan biệt viện ngào ngạt hương thơm vẫn
đang đắm chìm trong sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm, nhưng đám kẻ hầu người hạ
đều đã dậy. Bây giờ, người ở nơi này là Đại trưởng công chúa, mọi người tất
nhiên phải hầu hạ cẩn thận.
Giấc ngủ này say biết mấy, Lệnh Viên gần
như đã quên mất, lần gần đây nhất nàng có thể ngủ say như vậy là từ lúc nào.
Khi nàng ngủ dậy, bên ngoài, mặt trời đang
chiếu xuống những tia sáng rạng rỡ. Cơn mưa suốt đêm qua đã ngừng rơi, ngay đến
hơi ẩm cũng đã tan đi hết. Trên bệ cửa sổ, chiếc bình hoa màu đỏ tía có hoa văn
sặc sỡ phản chiếu những tia sáng chói mắt, dường như muốn ép hết mùi hương mặc
lan thơm ngát trong bình.
Anh Tịch tươi cười bước vào chải tóc, trang
điểm cho nàng, giọng nói toát ra vẻ hưng phấn: “Công chúa, cuối cùng người cũng
dậy rồi, Bùi thiếu gia tới đây đã lâu, cũng uống được mấy chén trà rồi đấy!”
Lệnh Viên ngẩn người, buột miệng hỏi:
“Người đâu?”
“Ở bên ngoài…”
Anh Tịch chưa nói xong đã thấy bóng người
xinh đẹp bước ra ngoài cửa. Thị ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo, rồi không kìm được
bật cười thành tiếng. Bây giờ thật tốt biết bao, Công chúa nên có một cuộc sống
thuộc về mình, chứ không phải nhốt cả tuổi xuân đẹp đẽ trong chốn thâm cung nội
viện.
Bước đi giữa làn sương sớm, vừa mới ra đến
sân, nàng đã nhìn thấy Bùi Vô Song đang đứng ở phía trước. Bên cạnh y là một
dòng suối nhỏ đang róc rách chảy, bên bờ suối là một hàng mặc lan uốn lượn
quanh co, kiêu sa vươn mình trong nắng.
Y lập tức nhìn thấy nàng, không đợi nàng mở
miệng, y đã nói ngay: “Chuyện hôm đó là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Ngày hôm đó…
Nếu y không nói, nàng gần như đã quên.
Bao nhiêu chuyện cũ, chỉ là mây khói thoáng
qua.
Lệnh Viên khẽ mỉm cười, hỏi: “Sao sư thúc
biết ta đã rời cung?”
Y cũng mỉm cười, đáp: “Trên đời không có bí
mật nào là tuyệt đối cả.”
Một câu nói nước đôi không rõ ràng, nhưng
Lệnh Viên lại không muốn hỏi thêm nữa. Trước đây, nàng đã phải đề phòng, bày
mưu tính kế, nàng cảm thấy như vậy đã đủ lắm rồi, bây giờ đã rời cung, nàng
không muốn tính toán điều gì nữa.
Ánh mắt lưu luyến không nỡ rời tấm dung
nhan tuyệt mỹ của nữ tử, Bùi Vô Song nhẹ nhàng cất tiếng: “Ta đến Thịnh Kinh đã
lâu, vậy mà chưa từng thấy ngươi làm tròn bổn phận của chủ nhà. Hôm nay, hãy
đưa ta đi dạo chơi quanh đây, để ta có thể thưởng thức phong thái của chốn kinh
thành, được không?”
Từ sau lần về kinh vào năm Càn Ninh thứ
sáu, Lệnh Viên vẫn chưa từng rời khỏi nơi này, nhưng đối với nàng, Thịnh Kinh
vẫn thật xa lạ biết bao.
Đây là vùng đất sinh ra nàng, nhưng lại
không phải ngôi nhà nuôi nàng khôn lớn.
Trên con đường rộng rãi, dòng người qua lại
vô cùng tấp nập, Anh Tịch đi sát theo sau Lệnh Viên. Ngẫm lại thì đây là lần
đầu tiên thị đi dạo phố thế này, tất nhiên nhìn thấy thứ gì cũng thích.
Lúc thì cần cây kẹo hình người ngắm nghía,
lúc lại nhón cây trâm cài tóc lên xem thử. Vừa quay người, thị lại cầm một cây
lược gỗ đào, những nét điêu khắc trên đó sống động như thật, khiến thị thích
thú không nỡ rời tay.
Thấy Công chúa và Bùi thiếu gia đã sắp đi
xa, thị vội vàng kéo ống tay áo Bùi Nghị, cười hì hì, nói: “Bùi đại ca, huynh
có mang theo tiền không? Cho ta mượn một ít mua cây lược.”
Anh Tịch nở nụ cười tươi, hai má lúm đồng
tiền trên má lại càng hiện rõ. Cặp mắt thị lấp lánh, nhìn Bùi Nghị với vẻ hết
sức mong chờ. Vốn đã quen với cuộc sống trong cung nên khi ra ngoài, thị quên
cả mang tiền, bây giờ chỉ có thể dựa vào Bùi Nghị.
Bùi Nghị thì như ngây ra, bị Anh Tịch đẩy
nhẹ hai cái mới ngẩn ngơ đưa cho thị một nén bạc.
Anh Tịch hưng phấn quay người lại trả tiền,
Bùi Nghị vẫn lặng lẽ đứng đó, nhìn thị bằng ánh mắt nóng bỏn