
g thái y, y nữ nối đuôi nhau đi vào,
phía sau mấy lớp rèm sa mỏng, tiếng rên rỉ đứt quãng của nữ tử không ngừng vang
lên. Thiếu đế vẫn mặc chiếc áo bào lúc trước, ngồi yên lặng bên ngoài bức rèm,
khuôn mặt tuấn tú âm trầm khiến bầu không khí ấm áp đầu xuân cũng trở nên lạnh
đến thấu xương.
Nửa canh giờ đã trôi qua, bức rèm châu ngăn
cách hai căn phòng vẫn lặng im rủ xuống, chẳng hề lay động.
Đã tới giờ Mùi, ngoài cửa sổ không biết từ
lúc nào lại có gió thổi, mưa rơi, ánh mặt trời rạng rỡ lúc trước đã bị những
đám mây âm u che khuất, từng làn gió lạnh mang theo những hạt mưa hắt vào hành
lang. Một bóng người như hòa tan trong làn mưa bụi, hấp tấp chạy qua dãy hành
lang dài, bước lên bậc thềm đá, lao thẳng vào trong tẩm điện.
Tiếng bước chân vội vã đột nhiên dừng lại.
Thiếu đế lạnh lùng đưa mắt nhìn, nơi đáy mắt ẩn hiện nét dữ dằn.
Người vừa tới là Trung thường thị Vương Đức
Hỷ, hắn còn chưa thôi thở dốc, cả cơ thể đã quỳ xuống, vội vàng nói: “Bẩm Hoàng
thượng, thị vệ lục soát tìm thấy một người trong cung Nghi Tuyết, không phải là
cung nữ trong cung của Dương phi nương nương…”
“Là ai?”
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, khói
hương vương vất, Đại trưởng công chúa nhìn chăm chú người vừa tới, lạnh lùng
cất tiếng hỏi.
Đúng lúc Trương Thạch vừa từ phủ Nội vụ tới
đây, trên đường đi ngang qua cung Nghi Tuyết, nghe thấy tiếng huyên náo nên lại
xem có chuyện gì. Vương Đức Hỷ thấy một ả cung nữ hoảng hốt chạy ra, nhưng mới
chạy được mấy bước thì đã bị Cấm vệ quân khống chế. Bọn họ chẳng nói năng gì,
cứ thế lôi thị vào cung Nghi Tuyết.
Trong lúc thị giãy giụa, Trương Thạch đã
kịp nhìn rõ khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn đó…
“Thị nữ Tố Tuyết của Tứ Công chúa ngày
trước.” Trương Thạch đưa tay lau mồ hôi, thấp giọng nói, ngay sau đó lại như
muốn giải thích điều gì: “Sau khi Tứ công chúa qua đời, thị không theo Liêu
Hiền Thái phi tới Bắc Tam Sở, phủ Nội vụ điều thị qua ty Quảng trữ, đó cũng là
vì nể mặt Tứ Công chúa đã qua đời nên mới giao cho thị một công việc tốt…”
Lệnh Viên ngẩn ngơ nghe bẩm báo, Tố Tuyết
đã từng tới đâu không phải điều nàng quan tâm.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, đã có hạt mưa
bay vào qua ô cửa sổ khép hờ.
Nghe nói Hoàng thượng đang ở cung Nghi
Tuyết, tức là sự việc xảy ra ngay trước mắt y…
Lệnh Viên bỗng cảm thấy trái tim mình co
thắt, nói: “Phái người tới cung Nghi Tuyết, có bất cứ tin tức gì phải lập tức
quay về bẩm báo.”
Trương Thạch vâng lời lui ra.
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào tĩnh
lặng, Anh Tịch đứng hầu một bên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch. Những
lời của Trương Thạch dường như không ngừng vang vọng bên tai thị.
Tố Tuyết, quả nhiên là Tố Tuyết!
Hôm đó, thị thực sự không nhìn nhầm!
Bên ngoài điện, dường như có tiếng bước
chân chỉnh tề đi tới giữa gió mưa. Hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của Anh
Tịch run lên dữ dội, trước mắt thị như lại xuất hiện cảnh tượng bên ngoài Bắc
Tam Sở ngày đó, Tố Tuyết cắn chặt răng, trong mắt là sự oán hận ngập tràn.
Trong đáy mắt Anh Tịch thoáng qua sự ngạc
nhiên và hoảng sợ, thị vừa bước lên trước một bước, định mở miệng nói thì ngoài
cửa đã xuất hiện một bóng người cao lớn đang bước vào tẩm điện.
Người vừa tới đứng bên ngoài tấm sa mỏng,
nói: “Hoàng thượng mời Công chúa di giá đến cung Nghi Tuyết.”
Âm thanh vang dội như tiếng chuông đồng.
Bên ngoài bức màn, loáng thoáng có thể nhìn
thấy một bộ đồ tím với những chiếc cúc bằng đồng, rõ ràng là trang phục của Ngự
tiền thị vệ.
Anh Tịch không ngừng run rẩy. Đại trưởng
công chúa mặc bộ đồ màu xanh biếc, đôi hàng lông mày hơi cau lại, nơi đáy mắt
thoáng vẻ như đã hiểu ra…
Trong bầu không khí lạnh lẽo còn vương vất
mùi máu tanh nồng, sắc mặt Dương phi trắng bệch, hơi thở yếu ớt, ngồi tựa lưng
vào chiếc gối mềm. Cái bụng trở nên trống rỗng, đứa bé còn chưa ra đời đã chẳng
còn nữa rồi. Ngón tay nàng ta hơi động đậy nhưng chẳng có sức mà đưa lên vuốt
ve. Tuy giờ không còn đau dữ dội như lúc trước nhưng lại có một cơn đau dai
dẳng tràn ngập trong lòng. Ở nơi có, còn có một nỗi căm hận.
Tố Tuyết đang quỳ trước giường phượng, lúc
này, thị dường như chẳng còn sợ hãi, nơi đáy mắt là một nỗi căm hận ngập tràn,
bên khóe miệng thấp thoáng một nét cười khó tả, rồi thị chậm rãi nói ra từng
chữ từng câu: “Nếu không phải vì sự ích kỷ của Nương nương, Công chúa nhà ta sẽ
không tìm đến cái chết, Thái phi cũng sẽ không uất ức mà qua đời. Tố Tuyết chỉ
là kẻ nô tì, thân phận thấp kém, hèn mọn, may được Đại trưởng công chúa nâng
đỡ… Nương nương ngàn lần không nên đắc tội với Công chúa điện hạ, người ỷ có
Hoàng thượng sủng ái, thật sự cho rằng có thể một tay che trời sao?”
Bức rèm châu sau lưng bỗng lay động, Tố
Tuyết hờ hững quay đầu, một tấm dung nhan kiều diễm hiện ra trước mắt, Lệnh
Viên chợt nghe thấy thị thất thanh kêu lên: “Công chúa, xin hãy cứu nô tì!”
Tiếng kêu vang lên vô cùng thảm thiết, còn
xen lẫn sự đắc ý.
Dương phi gắng gượng, nhưng vẫn ngã xuống
giường.
Lệnh Viên vội vàng đi tới, bên ngoài gió
mưa còn chưa tạnh, chiếc áo xanh