
nh?”
Đông Phương Diệu bị tam đệ nói cho á khẩu không trả lời được, đáy lòng ngổn ngang trăm mối.
Lời nói của lão Tam so với ai hết hắn đều hiểu được, chính là tình
nhân trong mắt chính là một hạt cát. Hắn biết rõ Tố Quyết đối với Sở Tử
Nặc chỉ có loại tình cảm huynh muội, nhưng vẫn không tự chủ được ghen
tị, nam nhân kia cho dù đã chết vẫn muốn cản trở hai người bọn họ.
“Sở Tử Nặc chết, đối với hoàng tẩu mà nói chính là một cái kết,
huynh không thể ép nàng quên mất người này, mà phải giúp nàng chậm rãi
buông tay, chỉ có giải khúc mắc trong lòng nàng, hai người mới có thể gỡ dối khúc mắc cùng nhau chung sống nửa đời sau.Mặt khác, làm người cũng
không nên quá tham lam, năm đó vì ngôi vị hoàng đế, huynh lựa chọn lợi
dụng hoàng tẩu, nên cam tâm tình nguyện thừa nhận kết quả này đi.Ngôi vị hoàng đế chẳng phải ai cũng có thể ngồi được, vị trí này đã làm biết
bao nhiêu người ngã xuống, đệ nghĩ huynh nên hiểu được đạo lý này, không nghĩ tới huynh lâm vào cảm tình lại trở lên hồ đồ như vậy.’’
“Hoàng huynh, huynh là người thông minh, biết cái gì nên làm, cái
gì không nên làm, ta hết thảy tin tưởng những điều này huynh đều biết,
chính là vì tình cảm mà mất bình tĩnh, tóm lại hoàng tẩu là người vô
tội, trước khi phát giận huynh phải cẩn thận suy nghĩ một chút, giữ lấy
không phải là hình thức yêu duy nhất, đâu chỉ có một mình huynh yêu
hoàng tẩu,nếu như tính ra còn có rất nhiều người.”
Một hơi nói xong, không đợi hoàng huynh đáp lại, Đông Phương Lạc đã thức thời phi thân chạy lấy người.
rong ngự thư phòng trống vắng, Đông Phương Diệu cao ngạo đứng trước cửa sổ, thật lâu cũng không hoàn hồn.
Chưa đáp lại lời của Lão Tam ,nhưng hắn cũng đã hiểu được một vài phần.
Hồi tưởng lại đêm hôm qua đã có vài lời lạnh nhạt với Tố Quyết, hắn cả kinh, một thân toát ra mồ hôi lạnh.
Tố Quyết tính tình luôn luôn ôn hòa bình tĩnh, rất ít khi cùng hắn
xung đột, cho dù thời điểm năm đó hai người đối địch nhau, ý kiến không
hợp, cũng sẽ kiên nhẫn phân tích đạo lý cho hắn hiểu, chưa bao giờ có ý
muốn hơn thua hay dùng những từ ngữ khắc nghiệt đối chọi gay gắt với
hắn.
Nhưng hắn lại ghen tị với người kia mà nói những lời đả thương nàng,
còn nổi giận không để ý tới nàng, thậm chí khi rời giường cũng không
quay đầu liếc nhìn nàng một cái.
Tối hôm qua hai người đều không ngủ được, Tố Quyết khi ngủ cũng như
lúc tỉnh hắn đều biết, hắn biết Tố Quyết không có ngủ, cả một đêm chỉ có nằm thẳng tắp.
Mà khi hắn đứng lên, ngay cả một câu an ủi cũng không có, để mặc cung nhân hầu hạ mặc xiêm y, liền mang theo cơn giận còn sót lại đi thượng
triều.
Nếu Tố Quyết thực sự bị hắn chọc giận, không biết nàng lại có suy
nghĩ một lần nữa ra đi không một lời từ biệt với hắn, rời cung trốn đi
hay không……
Đông Phương Diệu ở ngự thư phòng âm thầm rối rắm, mà Tần Tố Quyết ở Triều Minh Cung tâm tình cũng đang rối như tơ vò.
Hồi tưởng lại lúc hắn dậy sớm, thân ảnh nam nhân kia chán nản rời đi, đáy lòng nàng cũng hiểu được một phần.
Thực sự có phải hay không nàng hơi quá đáng rồi, ỷ sự yêu thương cùng áy náy của hắn đối với nàng, một lần lại một lần khiêu chiến với tình
cảm của hắn?
Lần này hồi cung, hắn thủy chung ở trước mặt nàng tư thế cẩn trọng,
dè dặt cẩn thận đón ý nói hùa theo những điều nàng yêu thích, thân là
một đế vương, có thể làm đến như thế, đã là không dễ dàng.
Nếu không có đại sư huynh, nàng cùng Diệu chính là một đôi thần tiên quyến lữ phi thường hạnh phúc, nhưng là……
Nghĩ đến đại sư huynh đã phải chết oan, Tần Tố Quyết lại không nhịn được toát ra vẻ mặt áy náy.
Thị phi phải trái, làm sao chỉ cần một câu đúng sai là có thể giải thích tất cả?
Diệu chính là phải làm chuyện hắn nên làm, cho dù hắn không làm, cũng sẽ có người làm, mỗi người đều có lập trường của riêng mình, Diệu không sai, đại sư huynh không sai, như vậy ai mới là người sai?
Nàng khẽ thở dài, bỗng nhiên ngửi được một trận nồng nặc mùi rượu.
Bức rèm che bị xốc lên trong khoảnh khắc, chỉ thấy người kia bộ pháp bất ổn đi thẳng về phía mình.
Hắn uống rượu?
Tần Tố Quyết ngẩn ra, mắt thấy dáng đi bất ổn của hắn sẽ ngã sấp xuống, nàng vội vàng tiến lên, một tay đỡ lấy hắn.
“Tố Quyết……”
Hắn đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng, thoáng chốc trong hơi thở tràn đầy mùi rượu , bị nghẹt thở khiến nàng khẽ nhíu mày.
“Nguyên lai nàng vẫn còn ở đây , may mắn, may mắn nàng còn ở đây.” Đông Phương Diệu si ngốc cười, hai tay không tự chủ được dùng sức buộc chặt,“Nếu nàng đi rồi, ta sẽ hối hận muốn chết.”
Nghe vậy, ngực nàng tê rần, không nhịn được nói:“Chàng say rồi, nằm xuống giường trước đã.”
“Không, ta không có say, nếu nhất định là say, thì chỉ có trái tim của ta đã say, mà nó ở nơi này.”
Đông Phương Diệu so với chính mình,thân thể đứng thẳng lung lay khẽ động, cúi đầu nhìn Tố Quyết.
“Đêm qua ta chọc giận nàng, ta sợ nàng không để ý tới ta mới sai
Tường Quý lấy rượu cho ta có thêm can đảm, như vậy mới có thể nói ra
được, ta sợ khi ta tỉnh lại sẽ không dám cùng nàng nói chuyện, chỉ có
say, mới có dũ