
nữa, con và cô ấy
tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ. Cho dù họ Cao có quan hệ bao nhiêu với
chúng ta, trước kia con đã không chọn cô ấy, sau này cũng sẽ không. Hiện giờ con
mệt rồi, mọi người đi ra ngoài hết đi, con muốn yên tĩnh một lát.”
Mọi người đành phải lui ra ngoài.
Quả thật không thể tin nổi, sao lại có một lý do buồn cười đến
thế? Bởi vì một lý do ngơ ngẩn gần như kém trí, người mẹ mà anh kính trọng nhất
lại lấy sự dũng cảm điên cuồng của bản thân, đuổi đi người vợ mà anh yêu nhất.
Khủng khiếp, chuyện này thật sự khiến anh không biết nên
khóc hay nên cười, nếu phải cười, cũng nhất định cười đến đầm đìa nước mắt.
Mà Đường Mạn, lại có thể vì chút giận dỗi này mà bỏ đi?
Anh cảm thấy vừa tức vừa khó hiểu, cô gái này tại sao lại
ngu ngốc và cố chấp như thế, cô giấu hết tất cả những chuyện này ở trong lòng,
buồn bã nhưng không thèm nói với anh, như vậy anh là cái gì đây? Chẳng lẽ anh
không phải là chồng của cô ư, chẳng lẽ lúc gặp chuyện, cô không muốn nói rõ
ràng với chồng mình sao?
Anh vỗ đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên bệ cửa sổ, có một
gốc cây xương rồng, rễ cây xanh nhạt đang mọc um tùm xanh tốt, trên đầu mọc ra
một cái chồi nho nhỏ.
Anh chỉ cười khổ.
Người phụ nữ ngu ngốc này, quay người rời đi, sau khi đi mất
cũng không thèm gọi một cú điện thoại, chẳng lẽ cô không yêu anh, thật sự không
yêu anh sao? Trong lòng cô không có anh một chút nào sao?
Y tá mỉm cười bước vào, “Anh Trương, chúc mừng anh đã bình
phục, anh có muốn biết người hiến tủy cho anh là người như thế nào hay không?”
Anh mệt mỏi mỉm cười, “Tôi nghe nói, là một người rất bận rộn.”
Y tá lấy ra một tấm thiệp đưa cho anh, “Đây là của cô ấy để
lại cho anh, là được chuyển đến từ Thanh Đảo.”
Trương Khải Hiên nhận lấy, anh mở tấm thiệp màu đỏ xem ra,
thấy trên đó có hai hàng chữ nhỏ nhắn rất đẹp, “Hy vọng bạn có thể kiên cường
và tự tin như cây leo xanh tốt trong vườn hoa, hy vọng bạn sớm ngày hồi phục khỏe
mạnh. Ký tên: Dây leo.”
Nét chữ này thoạt nhìn rất quen thuộc, anh nhìn đi nhìn lại
mấy lần, càng nhìn càng nghi ngờ, nhìn đến khi con mắt khô đi, phải chớp chớp mắt
mấy cái, nhìn cho đến khi mắt anh đau nhứt.
Anh nắm chặt lấy tấm thiệp, “Y tá, đây thật sự là cô ấy để lại
sao?”
Y tá gật đầu, “Đúng vậy.”
Hô hấp của anh suýt ngưng trệ, “Tôi muốn liên lạc với người
bên Hội chữ thập đỏ một chút, tôi muốn biết người hiến tủy cho tôi là người như
thế nào!”
Rất nhanh, toàn bộ người nhà họ Trương chạy đến, mọi người
xem tấm thiệp này, đều không tin nổi, Chu Duyệt không thể tin nổi: “Đây thật sự
là không thể tin nổi, em xác định là em ấy sao?”
Trương Khải Hiên buồn bực đi tới đi lui trong phòng, “Sao lại
chưa có tin tức chứ, không phải đã gửi hình đến đó rồi sao? Sao lại còn chưa có
tin tức cho tôi chứ.”
Cùng lúc đó, tin tức từ Thanh Đảo truyền đến, người mà
Trương Thụy Hằng phái đi, cầm theo hình của Đường Mạn đến Hội chữ thập đỏ, người
y tá rút máu cho Đường Mạn vừa nhìn thấy tấm hình liền mỉm cười, “Đúng là cô ấy,
cao khoảng 1m65, tóc dài, mắt to, rất đẹp, cũng rất hài hước.”
Thời gian cứ hệt như một đứa trẻ bốc đồng, sự buồn phiền và
đau khổ trong Trương Khải Hiên cứ lặng lẽ lớn lên, bất giác, đã 3 tháng trôi
qua.
Trương Khải Hiên đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bình an
chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ra ngoài, gien mới cường ngạnh bén rễ trong
cơ thể anh, kết hợp với gien của anh, để cho tình trạng sức khỏe của anh càng
ngày càng tốt, đến 3 tháng sau, rốt cuộc anh có thể xuất viện. Nhưng bây giờ sức
khỏe anh còn yếu, không thể tùy ý đi dạo phố, làm vận động mạnh như người bình
thường được, thậm chí không thể tùy tiện ăn hoa quả và rau sống, nhưng vô cùng
may mắn, anh bình yên vượt qua ranh giới giữa sống và chết, hơn nữa càng ngày
càng hồi phục hơn rất nhiều.
3 tháng, nhà họ Trương dùng rất nhiều cách thức để tìm Đường
Mạn, từ trong xe tìm được điện thoại của cô, tra nhật ký cuộc gọi, phát hiện ra
cuộc gọi cuối cùng là gọi đến Thượng Hải, Chu Duyệt thử gọi qua đó, tiếp điện
thoại là một người đàn ông, đối phương trả lời rất ôn hòa, “Tôi không có tin tức
của cô ấy.”
Chu Duyệt nói: “Hiện giờ Đường Mạn mất tích, tất cả mọi người
chúng tôi vô cùng mong nhớ, nếu anh có biết tin tức gì về cô ấy, phiền anh nhờ
cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi để nói chuyện có được không? Còn nữa, xin anh
nói với cô ấy, hiện tại chồng cô ấy đã hồi phục lại sức khỏe, vô cùng mong nhớ
cô ấy.”
Đối phương vẫn trả lời rất khách sáo: “Được, nếu tôi liên lạc
được với cô ấy, tôi sẽ chuyển lời lại.”
Chu Duyệt còn muốn hỏi thăm một chút về tình trạng của đối
phương, nhưng bên ấy đã cúp máy.
Trương Khải Hiên không tin, “Cô ấy còn có thể liên lạc với
ai chứ? Đã hỏi hết tất cả bạn bè của cô ấy, chỉ còn lại số điện thoại ở Thượng
Hải này là khả nghi nhất, người đàn ông này có quen biết với Đường Mạn khi ở
Thanh Đảo, vì Đường Mạn, hắn lại đích thân bay từ Thượng Hải đến Tế Nam, nhất định
hắn biết tung tích của Đường Mạn.”
Rất nhanh, tin tức bày ra trước mặt anh.
“Lý Văn Khải, năm nay 36 tuổ