
Duyệt an ủi cô: “Con của em sẽ chui ra nhanh thôi, đến
lúc đó em còn nhứt đầu hơn.”
Đường Mạn nhất thời xấu hổ, nhưng trên mặt cũng mỉm cười thỏa
mãn: “Đúng vậy, từ khi có nó, em liền giống như vô cùng có động lực.”
Chu Duyệt xúc động, “Em thật sự rất tốt, đổi lại nếu là bất
cứ ai, khi biết Trương Khải Hiên lừa dối mình, sẽ vô cùng tức giận, nhưng em vẫn
rộng lượng tha thứ cho chú ấy như vậy, còn đối xử với chú ấy tốt hơn trước kia
nữa.”
Đường Mạn khẽ nói: “Dù sao yêu hay không yêu, anh ấy cũng đã
lấy em, anh ấy là chồng của em.”
Chu Duyệt dường như cũng cảm thấy được lời nói của mình cũng
có hơi quá, cô nhanh chóng giải thích, “Thật ra, Đường Mạn, em đừng suy nghĩ
nhiều quá, Khải Hiên, chú ấy vẫn rất yêu em.” Chị ấy lại cười, thần bí nói: “Em
không biết đâu, khi biết được sinh con mới có thể cứu được Khải Hiên, lúc ấy mẹ
liền như phát điên, tựa như muốn tìm người sinh con cho Khải Hiên khắp nơi vậy.”
Chị ấy mỉm cười, lặng lẽ nói khẽ ở bên tai Đường Mạn: “Có một người, lập tức liền
xung phong tự tiến cử.”
Đường Mạn nghe xong cũng rất hiếu kỳ, “Ai vậy?”
“Tiểu Lệ.”
Hả, là cô ấy? Người giúp việc nhỏ tuổi ở nhà họ Trương. Đường
Mạn liền buồn cười, không nhìn ra cô giúp việc này lại có thể có tâm tư như vậy,
chủ động sẵn lòng sinh con cho Trương Khải Hiên? Chẳng lẽ cô ấy thích Trương Khải
Hiên? Cũng đúng, một cô giúp việc trẻ tuổi cũng có thể nảy sinh tình cảm với cậu
chủ mà.
Chu Duyệt cười: “Con bé đó vẫn âm thầm thích Trương Khải
Hiên, nhưng nó không có cơ hội, bởi vì đúng lúc em có thai, khiến cho mọi người
trong nhà yên tâm, tất cả đều vui mừng.”
Đường Mạn khẽ hỏi, “Vậy nếu như em không có thai, có phải ai
cũng đều có được cơ hội này hay không?”
Lúc này, Chu Duyệt mới cảm thấy được mình hơi lỡ lời, chị vội
vàng thay đổi chủ đề cho có lệ với cô.
Đường Mạn không nói đùa, nếu mọi thứ đều có thể viết lại, nếu
Trương Khải Hiên nói với cô tình hình để cô lựa chọn, cô sẽ lựa chọn thế nào
đây?
***********************************
Chu Duyệt đi ra ngoài, Đường Mạn nằm trên giường, cô vuốt ve
bụng mình, hiện giờ, cục cưng cũng hơn 3 tháng, thông qua siêu âm có thể nghe
được nhịp tim mạnh mẽ của nó, thịch thịch thịch, đập vừa nhanh vừa mạnh, Trương
Khải Hiên cùng cô đi kiểm tra khi nghe xong cũng không tránh khỏi kinh ngạc,
“Đây thực sự là tiếng tim đập của em bé sao?”
Bác sĩ mỉm cười nói đúng vậy, trong lòng anh xúc động, vẻ mặt
toát ra sự tự hào và cảm kích, anh che giấu không được, cúi đầu xuống hôn lên
lòng bàn tay của Đường Mạn.
Đường Mạn vuốt bụng, cô khẽ nói: “Cục cưng à, con là con
trai hay là con gái vậy? Có nghe thấy mẹ đang nói chuyện với con không? Cục
cưng, mẹ muốn nói với con, thực ra mẹ cũng không vui vẻ gì, nhưng chỉ cần nghĩ
đến con, nghĩ đến vẻ mặt con mỉm cười thật ngọt ngào, bàn tay bé nhỏ trắng hồng,
cánh tay mập mạp, mẹ lại có thêm động lực, trước kia, mẹ chưa từng có ý muốn bảo
vệ một người mãnh liệt như vậy, hiện giờ có con, mẹ đột nhiên cảm thấy bản thân
mẹ rất quan trọng, bởi vì con ở trong cơ thể mẹ, mẹ nhất định phải bảo vệ con,
mẹ yêu con, trông chờ con như thế, bất kể có ai muốn cướp con đi khỏi mẹ, mẹ sẽ
dùng tất cả sức lực này để bảo vệ con, cho nên con nhất định phải can đảm lên,
đứng về phía mẹ, hơn nữa, con phải cứu ba con, con có thể làm được, phải
không?”
Cứ nói thao thao bất tuyệt rất nhiều, nói mệt rồi thì cô mơ
màng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy trên gối bên cạnh có
một đôi mắt quen thuộc.
Cô chớp chớp mắt.
Trương Khải Hiên chạm vào khóe mắt của cô, “Vì sao lại
khóc?”
“Bởi vì cục cưng nói, nó muốn ăn hạt kê xào đường, nhưng ba
nó lại không xào cho nó ăn.”
Ngón tay của Trương Khải Hiên vuốt mái tóc của cô, nhẹ nhàng
trượt xuống, anh khẽ hôn lên khuôn mặt của cô, thật lâu sau, anh mới thở nhẹ ra
một hơi, “Tiểu Mạn, hiện giờ anh có hơi hối hận, hối hận lúc trước không nghe lời
em, không cần đứa bé này.”
“Anh có ý gì vậy?”
Anh do dự: “Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa sẵn lòng tiếp nhận
chuyện anh có bệnh, anh khỏe mạnh như vậy thì làm sao có bệnh chứ, nhất định là
ông trời đang trêu đùa anh, cho đến một ngày anh ngất xỉu, bác sĩ chuyên khoa
hóa trị nhắc nhở anh, lúc này anh mới thức tỉnh ra từ trong lời nối dối tự lừa
gạt chính mình, Tiểu Mạn, sống và chết dường như chỉ cách nhau trong gang tấc,
lúc sống thì không cảm thấy gì, nhưng nghĩ đến lúc chết, lại vô cùng sợ hãi,
bây giờ anh chỉ hối hận, lúc trước không nên làm liên lụy đến em, lại càng
không nên để cho em có thai.”
Đường Mạn tức giận quát anh: “Trương Khải Hiên, anh chẳng những
biết đánh mã hậu pháo, mà sau khi đánh pháo xong còn đánh một cái rắm vừa to vừa
thối nữa.”
Anh vẫn khổ sở, “Nó đến, nó khiến anh hy vọng, vui vẻ, cũng
khiến anh lo lắng, anh sợ nó sẽ không khỏe mạnh, anh sợ em sẽ khổ, đêm khuya nằm
mơ, anh bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, thấy em ôm con mà khóc, còn anh lại đứng
nhìn thật thê lương ở thế giới bên kia, không giơ tay ra được.”
Đường Mạn ngăn anh lại: “Trương Khải Hiên, em thấy anh chính
là bị bệnh não, em