
mở lớp dạy học sinh, em còn đang công tác
trong dàn nhạc, nếu có biểu diễn, anh nhớ đến ủng hộ nhé.”
Trương Khải Hiên nhủ thầm, không phải em định bảo tôi đi
nghe hòa nhạc chứ, đó thật sự sẽ khiến cuộc sống của tôi sụp đổ mất. Nhưng
ngoài miệng anh lại nói: “Vâng, không thành vấn đề, nếu có biểu diễn, nhớ phải
tặng vé cho anh, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ buổi biểu diễn của em.”
Cô liền vui vẻ.
Con người là động vật dối trá biết bao.
Tiễn cả nhà tổng giám đốc Từ ra ngoài, Trương Thụy Hằng nhịn
không được khen: “Anh Từ, 2 năm nay càng làm càng phát đạt, hiện giờ tài lực của
anh thật không thể xem thường.”
Bà Trương thì vênh vang khoe khoang đắc ý: “Tiếc là, không
có con trai.” Đúng, bà sinh được hai đứa con trai, bất cứ lúc nào cũng muốn ra
oai một chút, Trương Thụy Hằng ông dám ở bên ngoài bao vợ bé, tôi sẽ bảo con
trai không được gọi ông bằng ba.
Trương Khải Hiên cảm thấy ngột ngạt, anh cắt ngang lời ba mẹ:
“Ba mẹ ngồi taxi về nhà nhé, con muốn lái xe ra ngoài dạo một mình.”
Không đợi ba mẹ đồng ý, anh liền giật lấy chìa khóa xe trong
tay của tài xế, sau đó bước lên xe, khởi động xe.
Lái xe đi dọc bờ biển, phong cảnh ở dọc đường biến ảo đập vào
tầm mắt, dần dần lại lướt qua bên người anh, anh không có mục đích, chạy một hồi,
dừng xe tại một nơi trống trải ở giữa sườn núi, từ chỗ này có thể nhìn thấy rất
nhiều cảnh sắc của thành phố.
Dự báo thời tiết nói có mưa, cho nên mưa kéo đến rất nhanh,
trước nhỏ sau lớn, từ từ tạo thành một màn nước trắng xóa đất trời, mưa như
trút.
Anh nhớ một năm trước, anh và Đường Mạn vẫn chưa kết hôn,
hai người vẫn còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, anh dẫn cô ra
ngoài chơi, Đường Mạn muốn nhìn cảnh đêm, anh liền dẫn cô đến đây, hai người
tìm một chỗ trống trải ngồi xuống chưa lâu, mưa to kéo đến, hai người bất ngờ
chưa kịp phòng bị, vội vã chạy về, nhưng vẫn không tránh được quần áo bị ướt,
lúng túng bước lên xe, Đường Mạn dùng khăn lau tóc của mình, lau xong thì chỉnh
lại quần áo bị mưa xối ướt dán chặt lên người, anh thấy ngực áo cô dính chặt
vào áo lót, đường cong từ trên xuống dưới nhìn không sót chỗ nào, nhất thời anh
liền hưng phấn.
Một giây trước anh còn nhìn cô, một giây sau anh đã không biết
xấu hổ, giật lấy chiếc khăn rồi lau tóc cho cô, lau lau thì tay anh bắt đầu táy
máy, môi cũng không chịu yên, vài ba động tác liền lột sạch quần áo của cô, rút
áo ngực cô ra hung hăng ném xuống ghế sau, Đường Mạn xấu hổ muốn phản đối, anh
lại không biết xấu hổ, uy hiếp cô, “Hiện giờ anh rất muốn, làm sao đây?” Mặt Đường
Mạn đỏ như hoa đào, không chịu cũng phải để mặc anh. Tiếng mưa rơi bên ngoài
đánh vào mui xe, anh thì hết lòng chìm đắm trong cảm giác vừa kỳ diệu vừa đặc
biệt, nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mạn ửng đỏ như búp bê, cô
nắm chặt lưng quần của mình, trên mặt là vẻ ngượng ngùng thỏa mãn.
Mỗi ngày đều đắm chìm trong những ký ức này, nhớ mong một
người nhìn không thấy chạm không tới, ngày tháng như vậy làm sao sống tiếp đây?
Cô đi làm, anh không cho phép, thật ra anh bất chấp đạo lý,
ngang ngược, không muốn cho cô ra bên ngoài tiếp xúc với nhiều đàn ông, thấy thằng
oắt con kia cứ săn đón vợ mình, anh liền như thiêu như đốt, sau lần cãi nhau
đó, anh cưỡng ép cô làm yêu, tra tấn cô đến kiệt sức, đợi cô bất tỉnh, anh lại
như một tên tội phạm, chột dạ chạy trốn về phòng mình.
Anh cười khổ, rất muốn ôm cô, Đường Mạn, rốt cuộc em đang ở
đâu?
Anh chờ không nổi nữa, cũng gần 1 tháng trôi qua nữa rồi, nhẩm
tính lại, anh đã không nhìn thấy cô khoảng 7 tháng, khi bạn khao khát gặp lại một
người đến cực hạn, nhưng lại không thấy được người đó, cuộc sống như vậy quả thật
là một cuộc sống ngục tù không thuộc về mình.
Điện thoại reo vang, trên màn hình màu xanh hiển thị một dãy
số, người bên trong nói với anh: “Anh Trương, chúng tôi đã điều tra ra tung
tích của vợ anh.”
Trương Khải Hiên mừng rỡ khôn xiết, “Hiện giờ cô ấy đang ở
đâu?”
Lời của tác giả: Các tình yêu, đây là một chương quá độ, có
thể không đặc sắc lắm, nhưng mà tuyệt đối có ảnh hưởng then chốt đến nhân vật,
ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Ngày mai, những chuyện Đường Mạn trải qua ở Thượng
Hải sẽ được hé lộ, vô cùng xúc động, xin đừng bỏ đi, ngày mai chúng ta tiếp tục
một ngày hè mát mẻ, càng lúc càng phấn khích, xin ngày mai tiếp tục xem: Hoạn nạn
chân tình.
Thượng Hải.
Nhà hàng tây OMT.
OTM nghĩa là Romantic, nhà hàng này tọa lạc trên một con đường
không sầm uất lắm của khu Mẫn Hàng, lẫn khuất giữa những cao ốc dày đặc ở thành
phố, nơi này có vẻ tĩnh mịch, cánh cửa tròn được sơn màu xanh lục đậm, hàng
trăm phiến màu trắng hình bán nguyệt mang phong cách Châu Âu, xung quanh góc tường
là bụi hoa nhỏ không biết tên, dưới mái hiên bên ngoài có trang trí đèn treo chạm
trổ màu đen, nếu như không tính là Thượng Hải, chỉ nhìn cách trang trí bên
ngoài, bạn sẽ nghĩ đây là một nhà hàng mang phong cách châu Âu ở một trấn nhỏ,
bước vào bên trong, lớn như bức tranh, nhỏ như cách bài trí trên bàn ăn, mỗi thứ
đều thấm đẫm chất lãn