
gánh nặng ngàn cân, cô mỉm cười
nói, “Vâng, quyết định vậy đi.”
Trương Khải Hiên gật đầu.
Vì vậy, chỉ nói vài câu đơn giản, hai người khách sáo chia
tay nhau, một căn hộ đã đặt dấu chấm hết cho tình cảm của hai người, không
tranh cãi không ầm ỹ, không ném đồ đạc.
Sau khi đi ra, cô lại kiềm chế không được mà rơi nước mắt, tất
cả tự tôn đều ném cho người đàn ông này, kết quả trả lại là một kết thúc thế
này, bạn nói xem, là đáng hay không đáng?
Anh đang suy nghĩ miên man, căn bản không quan tâm ba mẹ
đang nói gì, cho đến khi tới nhà hàng, anh mới nghe được mẹ đang nói huyên
thuyên, “Chỉ mới vài năm không gặp con gái anh Từ, mấy hôm trước mới gặp, thật
sự là trổ mã càng lúc càng đẹp, nếu hiện tại Khải Hiên còn chưa kết hôn, tôi thật
muốn kết hợp chúng thành một đôi.”
Trương Khải Hiên nhíu mày, thật không biết đầu óc mẹ thiếu
dây thần kinh hay là tư tưởng mẹ bị mất gốc nữa.
Quả nhiên, Trương Thụy Hắng mắng bà: “Chi bằng tự bà sinh
thêm đứa con gái để bù vào.”
Ngay cả tài xế cũng không nhịn cười được.
Trương Khải Hiên lại cười không nổi, ngoại trừ anh ra, gần
như người trong nhà đều đã quên Đường Mạn, anh hồi phục khỏe mạnh, mọi người lại
quên người vợ xuất thân nghèo khổ của anh, con người thật ích kỷ biết bao, qua
cầu rút ván, vứt sang một bên không nói, mọi người lại có thể quên rằng sức khỏe
của anh, là nhờ Đường Mạn.
Một nhà ba người đến khách sạn, cả nhà tổng giám đốc Từ đã đợi
sẵn, tuy rằng anh không có hứng thú, nhưng ngoài mặt vẫn phải đối phó, cho nên,
sau khi vừa chào hỏi xã giao xong, anh nghe thấy ba mẹ khen ngợi Từ Mạn không dứt.
Từ Mạn, cùng một cái tên với Đường Mạn, có thể do tên giống
nhau, bởi vì nguyên nhân đó mà anh cứ nhìn cô mấy lần.
Sự biến hóa của phụ nữ thật có thể dùng sự biến hóa của bướm
để hình dung, cặp mắt kính to ở trong ấn tượng của anh, cô gái nhà bên ngớ ngẩn
hiện giờ đã lột bỏ vẻ ngây ngô, trổ mã duyên dáng xinh đẹp. Anh nhủ thầm, quả
nhiên là một cô gái rất đẹp, mi mảnh, mắt to, mũi cao, môi đỏ mọng, anh chưa kịp
dùng nhiều ngôn ngữ để hình dung cô ở trong lòng, Từ Mạn đã vui vẻ chào hỏi
anh, “Anh Khải Hiên.”
Anh cũng mỉm cười: “Tiểu Mạn, đã lâu không gặp. Anh không nhận
ra em.”
“Anh Khải Hiên, em cũng vậy, mấy năm không gặp, anh càng có
mùi vị đàn ông hơn.”
Trương Khải Hiên cười ha ha, lời nói này cũng xuôi tai, có
ai ngờ được anh là một người bị thương nặng, vừa rút khỏi chiến tuyến chứ?
Người trẻ tuổi rất dễ dàng tìm được tiếng nói chung, tất cả
mọi đề tài từ phong tục tập quán cho đến những tin tức quan trọng, vài câu đơn
giản là có thể quen nhau.
Ở trong phòng, mọi người ngồi xuống.
Ba mẹ Từ Mạn trò chuyện với ba mẹ Khải Hiên rất vui vẻ,
Trương Khải Hiên thì nói với Từ Mạn về đề tài của người trẻ tuổi.
“Anh nghe bác Từ nói, chuyên ngành em học là đàn dương cầm.”
Cô hơi rầu rĩ một chút: “Đúng vậy, có phải rất chán đúng
không? Tuy là một loại nghệ thuật nhưng lại không đủ làm nhà âm nhạc, học đi học
lại vẫn chỉ dở dở ương ương, trước kia thì nghĩ rất lãng mạn, thật ra bây giờ
ngẫm lại đúng là hậu quả của sự nông nỗi nhất thời.”
Chẳng qua anh chỉ tùy tiện tìm đại một đề tài: “Đúng rồi, em
đang du học ở Pháp đúng không? Ở bên đó đã quen chưa?”
Cô mỉm cười: “Paris là một thành phố lãnh mạn, nếu nơi đó
không đắt đỏ như vậy thì thật sự là một thành phố không tồi để nán lại, phố xá
xinh đẹp, món ngon cũng nhiều, đặc biệt nhất là, người Pháp vô cùng lãng mạn, đó
thật sự là một thành phố không lúc nào mà không tồn tại sự lãng mạn.”
Anh mỉm cười, khách sáo nói chuyện với cô.
Một bữa cơm, ăn chưa đến một nửa thì anh đã cảm thấy nhạt nhẽo.
Chẳng qua, Từ Mạn này thật sự là cô gái không tồi, vóc dáng
cao gầy, tư tưởng tân tiến, đôi mắt to tròn, lông mi dài mảnh, trang điểm đậm
nhạt đúng mực, thật sự là một người xinh đẹp, rất thu hút ánh nhìn. Cô ấy và Đường
Mạn có hai phong cách khác nhau, cô ấy đẹp hơn Đường Mạn, đã cọ xát với đời, đi
nhiều nơi, sự từng trải cũng phong phú hơn Đường Mạn, nhưng Đường Mạn lại dịu
dàng hiền lành, trong vẻ thông minh đáng yêu lại không đánh mất sự bướng bỉnh vốn
có, trong lòng anh, không ai sánh bằng.
Nhìn ra được Trương Khải Hiên có chút buồn bã, Từ Mạn đặc biệt
cố gắng tìm đủ mọi đề tài để đổi lấy sự vui vẻ của anh, vì không muốn cô mất
vui, anh luôn luôn mang theo nụ cười và vẻ mặt có hứng thú kiên nhẫn nghe cô kể
chuyện, nhưng thật sự anh ngồi đó như một cây khô.
Bữa cơm này, từ đầu đến cuối anh luôn mang theo một nụ cười
ôn hòa, khiến hai vợ chồng tổng giám đốc Từ không ngớt khen ngợi anh.
Dù sao người trẻ tuổi cũng quen nhanh, dùng cơm xong, mọi
người cùng nhau xuống dưới, Từ Mạn khoát tay lên cánh tay anh rất tự nhiên,
“Anh Khải Hiên, mấy năm rồi em không về nước, đối với nơi này thật có chút lạ lẫm,
nếu lúc nào có cơ hội, anh dẫn em đi dạo xung quanh được không?”
“Được thôi, nhưng mà phạm vi cuộc sống hiện tại của anh có
hơi chật hẹp, em đừng chê anh buồn chán mới đúng.”
“Sao lại thế chứ, tạm thời em đang giúp chú em dạy đàn dương
cầm, qua một thời gian ngắn có thể sẽ