
ho mày coi - nói xong nó thọc một ngón tay vào mắt giỏ gãi
gãi lên lưng con rắn. Khi con rắn quay ngoắt lại toan mổ vào ngón tay thì thằng
Cò đã rụt ngón tay ra rồi.
-
Cu cậu bị ớt cay, sưng cả miệng đấy, mày thấy không? Vậy, mình mới dễ bẻ răng.
Mà nó cũng chẳng cắn mổ gì được nữa...
Tàu
lá đằng kia rung lên sàn sạt. Thằng Cò reo lên:
-
Sướng rồi? Dính một con nữa rồi!
Tôi
chụm chân nhẩy đồm độp trên xuồng, làm chiếc xuồng nghiêng qua lắc lại tí nữa
là chìm.
-
Ấy là nhờ mình buộc chùm dây câu vào sống lá, phải không Cò? Chứ đến cần câu to
bằng cật tre đi nữa thì nó nhổ lên và lôi đi tuột, mày nhỉ!
- Con này của mày đó, An
nhá? Của mày buộc câu mà.
- Ừ tao làm cũng được, khó gì mấy Nhưng mà...
con này mày cứ bắt nữa đi, Cò ạ. Để tao xem mày bắt vài trận nữa đã. Chừng có
con khác mắc câu, tao bắt thử cho mày coi, có được không?
Tàu lá đang bị kéo ghì
xuống nước bỗng bật tung trở lên.
- Thôi chết cha tôi rồi, An ơi! Mày buộc làm
sao mà nó mới kéo có mấy cái đã tuột luốc rồi!
Tôi không biết nói ra sao, tay buông giầm rơi
xuống xuồng cái độp, nhìn theo những giọt nước từ trên tàu lá đổ xuống ròng
ròng, tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Buổi sáng, đất rừng thật
là yên tĩnh. Trời không gió, nhưng không khí vẫn mát lạnh. Cái lành lạnh của
hơi nước sông ngòi, mương rạch, của đất ấm và dưỡng khí thảo mộc thở ra từ bình
minh. ánh sáng trong vắt, hơi gợn một chút óng ánh trên những đầu hoa tràm rung
rung, khiến ta nhìn cái gì cũng có cảm giác như là nó bao qua một lớp thủy
tinh.
Tía nuôi tôi đi trước, bên lưng lủng lẳng
chiếc túi da beo, lưng mang cái gùi tre đan đã trát chai, tay cầm chà gạc lâu
lâu, ông vung tay lên một cái, đầu con dao rừng rất sắc phạt ngang một nhánh
gai và dùng cái mấu cong ở đầu lưỡi dao dài có đến sáu bảy tấc ấy lôi phăng
nhánh gai chắn đường vứt ra một bên để lấy lối đi. Thằng Cò đội cái thúng to
tướng, trong thúng đụng một vò nước, mấy gói cơm nắm và cái áo ướt mồ hôi nó
vừa cởi ra cuộn lại, trên thúng úp chiếc nón lá rách. Tôi đã chen vào giữa,
quảy tòn ten một cái gùi bé mà má nuôi tôi đã bơi xuồng đi mượn của nhà đi ngoài
xóm bìa rừng từ chiều hôm qua. Con Luốc chạy tung tăng sục sạo trong các bụi
cây.
Lần đầu tiên tôi theo tía nuôi và thằng Cò đi
ăn ong đây. Mấy hôm trước, má nuôi tôi đã kể ti mỉ cho tôi nghe cách gác kèo
ong thế nào, nhưng tôi vẫn chưa hình dung được ăn ong ra sao. Những điều má
nuôi tôi kể, trong các sách giáo khoa không thấy nói. Khoa học tự nhiên ở
trường chỉ mới cho tôi một khái niệm chung chung về xã hội loài ong, về những
lợi ích của con ong, đại khái vậy thôi. Hiển nhiên từ những thời xa xôi thuở
con người ăn lông ở lỗ cho đến ngày nay, người ta vẫn đi tìm lấy mật rừng bằng
cách theo dấu đường bay của những con ong về tổ. Người ta phải khó nhọc lắm mới
đưa được con ong rừng về nuôi thành con ong nhà, vì như thế, việc lấy mật sẽ dễ
dàng và bảo đảm hơn.
Trong kho tàng kinh nghiệm của những nhà.nuôi
ong trên thế giới ghi chép trong các sách vở mà tôi được nghe thầy giáo tôi kể,
không thấy có nơi nào nói đến việc lấy mật bằng cách gác kèo như má nuôi tôi đã
bảo cho tôi nghe vừa rồi.
Thôi, dừng lại nghỉ một lát Bao giờ thằng an
đỡ mệt. ăn cơm xong hẵng đi! - tía nuôi tôi ra lệnh cho chúng tôi như vậy.
Quả là tôi đã mệt thật. Tía nuôi tôi chỉ nghe
tôi thở đằng sau lưng ông thôi mà biết chứ ông có quay lại nhìn tôi dâu? Chúng
tôi đã bơi xuồng đi từ lúc gà vừa gáy rộ canh tư. Thằng Cò thì coi bộ chưa thấm
tháp gì. Cặp chân của nó như bộ giò nai, lội suốt ngày trong rừng còn chả mùi
gì nữa là.
Tía nuôi tôi ngồi tựa lưng vào một gốc cây
ngái, nhồi thuốc lá vào tẩu. Con chó săn trung thành bao giờ cũng ngồi bảo vệ
bên chân chủ. Thằng Cò bưng vò nước ra, ngửa cổ kề miệng vào vò uống nước ừng
ực Bỗng nó đặt vò nước xuống, thúc vào lưng tôi.
-
Đố mày biết con ong mật là con nào?
Hỏi xong, nó đưa tay trỏ lên phía trước mặt.
Tôi đảo mắt nhìn khắp nơi vẫn không thấy gì. Rừng cây im lặng quá. Một tiếng lá
rơi lúc nào cũng có thể khiến người ta giật mình. Lạ quá chim chóc chẳng nghe
con nào kêu. Hay vẫn có tiếng chim ở một nơi xa lắm, vì không chú ý mà tôi
không nghe chăng?
Cao
quá đầu tôi một với tay, có những châm chấm đen không nhúc nhích. Đó là ruồi
xanh đang bay đứng. óng ánh lướt những lá bông súng dưới vũng kia là con chuồn chuồn
bay ngang với những cánh mỏng và dài Bé như hạt khế, cứ lắc lư lắc lư từ đất
nhoi lên và đáp vào một cành ngải khô trên đầu tía nuôi tôi là điệu bay của con
mối cánh.
-
Chịu thua mày đó? Tao không thấy con ong mật đâu cả.
Thằng
Cò nghe tôi chịu thua, nó bèn vênh mặt lên cười, quay sang tôi:
-
Bây giờ mày cứ nhìn kỹ vào khoảng cách giữa hai nhánh châm cao kìa! ờ! Đúng
rồi. Nhìn một chỗ trống ấy thôi nhá. Nó tới liền bây giờ!
Đã
lâu lắm mà sao tôi chưa thấy gì cả. Tôi vừa toan đứng dậy thì tía nuôi tôi đã
đến cầm tay tôi trỏ lên:
-
Đó con thấy nó chưa?
-
Thấy rồi!
Tôi
kêu khe khẽ. ờ, phải rồi Phải hết sức tinh mắt, thính tai mới tìm được những
tay sứ giả của bình mi