
thôi. Còn lấy phấn hoa nhồi sáp hay lấy mật gì thì cũng là
lấy thôi. Quan trọng đối với con ong là đường bay xa hay gần biết chưa?
Tôi ngẩn người ra một lúc
lâu...
- Ê bộ mày còn nhớ nhà sao mà buồn vậy, An? -
thằng Cò vừa giở nắm cơm ra vừa hỏi tôi.
- Không, tao choáng váng một chút, thôi mà? -
tôi đáp.
Tía nuôi tôi nhìn lên bóng nắng, bảo:
- Thôi liệu dằn bụng đi... rồi còn về, các
con.
Chúng tôi ngồi ăn cơm dưới một bụi cây tràm
râm mát. Bóng nắng nghiêng nghiêng rọi chếch xuống chỗ tôi ngồi. Mấy con gầm
ghì sắc lông màu xanh đang tranh nhau với bầy vẹt mỏ đỏ, giành mổ những quả
chín trên cây bồ đề. Lâu lâu, vài ba trái quá vàng rụng rơi lộp bộp, lăn vào
cạnh chân tôi như hòn bi.
Quá đỏ đèn một chút thì
xuồng chúng tôi về đến nhà. Má nuôi tôi nghe giầm khua dưới bến, cầm đèn bước
ra, con Luốc chưa kịp phóng lên bờ, tôi đã bô bô khoe với má nuôi tôi:
- Mật nhiều lắm má ơi, ra đây mà khiêng.
Má
nuôi tôi ừ, một tiếng, soi đèn ngó xuống xuồng. Chúng tôi ì ạch khiêng hai gùi
mật và thúng sáp ong lên nhà rồi, mà vẫn không thấy bà tỏ vẻ gì quan tâm đến
kết quả chuyến thu hoạch của tía con chúng tôi lắm. Tôi tiu nghỉu ngồi xuống
chõng, bao nhiêu câu sắp sửa kể cho má nuôi tôi nghe về chuyện đi lấy mật lý
thú ngày hôm nay tan biến đi đâu mất cả.
- Chú Võ Tòng có đến tìm ông đấy - má nuôi
tôi nói với tía nuôi tôi - Chú không chờ được, đã về từ chập tối. Có chuyện gì
vậy ông?
- Nào có gặp chú đâu mà
biết?
- Ắt có chuyện gì quan trọng. Cứ thấy bộ mặt
của chú thì tôi đoán như vậy. Tôi gạn hỏi mấy lần, chú cứ ậm à âm ừ. Cha chả,
chú nhặt được ở đâu một cái quần tây, ống ngắn ngủn mặc chí tới nửa ống chân
lại còn đeo lưỡi lê nữa chứ
Tía nuôi tôi cười khà khà, gật gù:
- Hôm nọ tưởng chú nói đùa, hóa ra thật! Bà
thấy chú có mang súng ống gì không?
- Có. Chú dặn tôi, hễ ông về thì bảo ông lên
nhà chú chơi. Ắt có việc gì đấy. Khổ quá, cứ dặn đi dặn lại mãi. Tôi hỏi có
chuyện gì hệ lắm không thì chú lại bảo chẳng có việc gì.
- Có thể là...
- Việc gì thế ông?
- Tôi đã biết đâu. Để gặp
chú xem đã..
- Thôi mặc các ông. Tôi chẳng hơi đâu...
Chuyện gì cũng bô lô ba la nói hết với mọi người, mà vợ con trong nhà hỏi đến
cứ ậm à ậm ừ...
Má nuôi tôi bấy giờ mới quay sang hỏi thằng
Cò về vết ong đốt. Bà nướng một củ gừng, bảo nó nhai nuốt và trùm mền lại cho
nó ra mồ hôi.
- May mà không gặp ong lỗ, thằng An nhớ coi
chừng dưới chân dưới cẳng đấy.
- Con biết rồi - tôi đáp.
- Đạp nhầm tổ ong lỗ, nó đốt cho một vết thì
thấy tám ông trời? Mày cười ư? Nó đốt trâu còn phải rống, chạy cong đuôi đãy
con ạ.
Tía nuôi tôi bảo má nuôi tôi:
- Bà liệu thổi nắm cơm bây giờ đi. Nghỉ ngơi
một chốc khoảng nửa đêm tôi đi đấy. Chà mật còn nhiều lắm... Đi sớm một chút,
ghé qua nhà chú Võ Tòng xem có chuyện gì.
- Sáng mai hẵng đi, tía à? - thằng Cò đã trùm
mền kít mít còn hé thò đầu ra, nói lắp bắp.
- Sốt rồi phải không - Tía nuôi tôi hỏi - Con
ở nhà thôi. Ngày mai chưa đi được đâu. Để thằng An đi với tía thôi?
Khuya đêm đó, hai tía con tôi bơi xuồng ra
đi, Thằng Cò phải ở nhà nên nó bèn kiếm cớ gỡ. Nó cứ rịt con Luốc lại không cho
theo tôi: nó bảo không cho nó đi thì phải để con Luốc ở nhà choi với nó cho có
bạn!
Xuồng ra tới sông, tôi hỏi tía nuôi tôi:
- Không đi lối cũ sao, tía?
- Lên nhà Võ Tòng đã. Rồi cũng có kênh đi tắt
ra chỗ lấy mật hôm qua. Kênh rạch chằng chịt trong rừng, đi lối nào chẳng được.
Chúng tôi lặng lẽ bơi xuồng đi rất lâu. Tới
đã thấm mệt và bắt đầu buồn ngủ. Tía nuôi tôi nghe tôi ngáp, bảo tôi cứ ngủ đi,
để một mình ông bơi cũng được. Tôi vừa đặt giầm lên xuồng, chưa kịp chui vào nó
thì đôi mắt đã díp lại rồi.
Chắc tôi ngủ một giấc lâu lắm thì phải. Khi
tôi mở mắt rá, thấy xuồng buộc lên một gốc cây tràm. Không biết tía nuôi tôi đi
đâu. Nghe có tiếng người nói chuyện rì rầm bên bờ. "A! Thế là đến nhà chú
Võ Tòng rồi!" Tôi ngồi dậy, giụi mắt trông lên. ánh lửa bếp từ trong một
ngôi lều chiếu qua khung cửa mở, soi rõ hình nhưng khúc gỗ xếp thành bậc thang
dài xuống bến. Tôi bước ra khỏi xuồng, lần theo bậc gỗ mò lên. Bỗng nghe con
vượn bạc má kêu "ché... ét, ché... ét" trong lều, và tiếng chú Võ Tòng
nói: thằng bé của anh nó lên đấy!"
- Vào đây An! - tía nuôi tôi gọi.
Tôi bước qua mấy bậc gỗ trơn tuột, và dừng
lại trước cửa. Con vượn bạc má ngồi vắt veo trên một thanh xà ngang, nhe răng
dọa tôi. Tía nuôi tôi và chú Võ Tòng ngồi trên hai gộc cây. Trước mặt hai
người, chỗ giữa lều, có đặt một cái bếp cà-ràng lửa cháy riu riu, trên cà-ràng
bắc một chiếc nồi đất đậy vung kín mít.
Chai rượu đã vơi và một đĩa thịt khô nướng
còn bày trên nền đất ngay dưới chân chủ và khách, bên cạnh hai chiếc nỏ vắt
chéo lên nhau.
- Ngồi xuống đây, chú em! - Chú Võ Tòng đứng
dậy, lôi một gộc cây trong tối đặt bên bếp lửa..
Chú cởi trần, mặc chiếc quần ka-ki còn mới,
nhưng đã coi bộ đã lâu không giặt (chiếc quần linh Pháp có những sáu túi). Bên
hông, chú đeo lủng lẳng một lưỡi lê nằm gọn trong vỏ sắt, đúng như lời má nuôi
tôi đã tả. Lại còn thắt cái xanh-tuya-