XtGem Forum catalog
Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321822

Bình chọn: 9.5.00/10/182 lượt.

ết tốp này đến tốp khác, làm tôi chạy chân không bén đất mà hầu, nhưng

cũng chẳng kịp - tại sao đêm nay không thấy ma nào mò tới?

- Bưng cháo ra đây, chú em? - tiếng con gián điệp gọi lên lanh lảnh, khiến tôi nổi gai ốc khắp người.

"Sao mày hèn thế" Tôi tự hỏi mình như vậy. Và đột nhiên tôi bỗng nhớ

tới gương mặt bầu bĩnh của em bé gái có hai bím tóc tết trái đào:.. Cô

bé mặc bộ quần áo xa tanh màu đỏ bắt đầu khởi động, đôi hài đen nhỏ xíu

giẫm xuống, mắt nhìn thẳng vào vòng lửa cháy vù vù tua tủa những lưỡi

dao nhọn hoắt... Cô bé hét lên một tiếng, nhưng không bay qua vòng lửa

mà quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi, cười mủm mỉm. Mặt tôi nóng ran lên.

Tôi dặng hắng một tiếng, bưng mâm bát bước ra.

Tư Mắm không nhìn tôi. Hắn ngồi xé mực nhai nhóc nhách, mắt ngó ra

ngoài tối đen. Con gián điệp cũng không nhìn tôi. Nó vờ như đang chăm

chú đọc những khẩu hiệu của anh Sáu tuyên truyền đã dán lên vách hôm nọ, chứ thực ra quả là nó đang rình theo tôi từng cử động. Tôi trở vào bưng ra nồi cháo đặt lên chõng.

- Thôi, để đấy cho dì. Mày xuống thuyền ngủ trước đi con? - dì Tư béo truyền lệnh cho tôi.

Tôi không đi ngay. Tôi còn trùng trình đứng lại múc cháo ra bát, xem

thái độ chúng như thế nào, nhưng chẳng thấy chúng tỏ ra lưu ý gì đến

tôi. Tôi bèn lặng lẽ bước ra, đi lần đến thuyền mui ống đậu trong mương.

Thế nào Tư Mắm cũng đi theo tôi. Tôi nghĩ như vậy và làm bộ vấp chân, kêu "ái ", một tiếng. Tôi xuýt xoa ngồi xuống, nắn nắn bàn chân nhìn

ngang và quả thấy Tư Mắm đã bước ra đứng ở chỗ cửa. Linh tính báo cho

tôi biết sẽ có điều nguy biến xảy ra cho tôi trong đêm nay.

Tôi chạy cũng không thoát kịp nữa rồi. Hình như trong giờ phút mấp mé đứng trước cái chết hoặc trước một nguy hiểm tột độ nào đó, con người

trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Tôi co chân nhảy độp xuống thuyền,

lôi chiếc nói ra giũ phành phạch, vờ sửa soạn chui vào nóp.

Nhưng tôi không chui vào, tôi lấy chiếc gối chống dựng một đầu nói

lên và kéo cho dầu nóp ló ra ngoài mui thuyền để người đứng trên bờ có

thể nhìn thấy được.

Xong đâu đấy, tôi trườn nhẹ ra sau lái, nhẹ nhàng bước trên những

chùm rễ gáo và bò theo mé mương. Lên được bờ rồi thì bấy giờ trăng cũng

vừa mọc. Chung quanh ngôi quán, mặt đất sáng như ban ngày. Bóng tối chỉ

còn lại một vùng đen sâm sẫm dưới gốc cây gáo cổ thụ. Tôi núp theo bóng

cây, chui vào một cái hốc có chùm lá ráng phủ bên ngoài mà một hôm tình

cờ tôi phát hiện ra.

Tôi không biết mình ngồi thu hình trong hốc cây, nén thở như vậy đã bao lâu. Mồ hôi ướt đầm đìa sau lưng áo.

Bàn chân tôi chạm vào mình con vật gì mềm nhũn như con rắn. Tôi hốt

hoảng rụt chân lại. Con vật bò rột roạt theo hốc cây, kêu "tắc kè... tắc kè... tắc kè... " ngay trên đỉnh đầu tôi.

Trong quán đã nghe tiếng thu dọn bát đĩa. Con mụ gián điệp chào dì Tư Béo, không biết nó nói gì mà bà chủ quán của tôi cười lên khấc khấc...

Lát lâu sau, nghe nó rửa chân lạc xạc ngoài cầu nước, rồi tiếng chân nó

dẫm lên sạp thuyền. Rõ ràng chỉ có mỗi mình con mụ xuống thuyền.

Mỗi một tiếng động, một âm thanh nào đó từ bên ngoài vẳng vào gốc cây ẩm mục, tối om vào hôi hám ngột ngạt đến tức thở này, đối với tôi đều

có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó mở cho tôi một tia hi vọng, hoặc đẩy

tôi mỗi lúc một chuồi sâu xuống bãi lầy đen kịt mà tôi không phương vùng vẫy.

Cánh liếp trên quán đã sập xuống. Nghe then cửa gài đánh "cách" một

tiếng. Luồng sáng tỏ của ngọn đèn từ trong quán chiếu xuyên qua hàng rào mắt cáo, soi ra tận luồng cỏ bấc bên kia mép mương, chớp chớp mấy cái

trướt khi tắt phụt.

Tư Mắm đi dò từng bước ra mương. Hắn bước rất khẽ, dáng như chân

không chạm vào đất vậy. Hắn ngó trở vào quán rồi quay lại rướn cái cổ

dài nhìn xuống chỗ đầu nóp tôi đã kéo ló ra mui thuyền. Hắn đứng im như

vậy có đến chừng hai phút. Trong quán, dì Tư đã bắt đầu "khò... khò...

khò... khừ", ngáy như kéo cưa.

Tư Mắm đưa tay lên vén tóc, ngó vào gốc cây rồi thong thả bước đến

ngồi thụp xuống quay lưng vào mặt tôi cách chừng một thước. Tôi nén thở, nhắm mắt lại cho thần kinh đỡ căng thẳng… Hồi lâu, bỗng nghe tiếng

người dặng hắng đâu ở phía sau quán. Tôi mở mắt ra trống ngực đập rộn

lên. Cứu tinh đã đến với mình đây rồi? Trời ơi giá mà anh Sáu tuyên

truyền đến với tôi trong lúc này..., không phải anh thì lão Ba Ngù, hay

không phải lão Ba Ngù thì một người đàn ông nào đó cũng được.

Có tiếng chân giẫm thình thịch vòng sau quán men ra gốc cây Tư Mắm

nhẹ nhàng đứng dậy, đưa ngón tay lên mồm xuỵt một tiếng. Thôi, thế là

hết? Tia hy vọng cuối cùng và mong manh nhất chợt đến với tôi cũng tắt

ngấm từ phút này đây.

- Lộ rồi? - Tư Mắm thều thào nói với bóng đen, và hất hàm về phía đầu nói ló ra mui. Hắn còn thì thào mấy câu gì nữa, nhưng tôi không nghe

được.

Tôi không thể nào nhận ra bóng đen đó là ai. Trong tất cả những người đàn ông lui tới quán rượn này, không có hắn. Đôi vai rộng bè khom khom

chồm tới trước như một con giả nhơn; khi hắn ngóc lên, tôi vừa kịp trông thấy một nửa bên quai hàm bạnh ra, trán rất thấp, vòm mắt nhô cao, lông mày rậm rịt.