
chai rượu tây, tay cầm con cá mực khô.
- Nướng giùm qua chút, chú em! - hắn nói vọng
vào bếp, mắt nhận ra ngay tôi dang đứng trong bóng tối.
Không chờ tôi bước ra, Tư Mắm đi luôn vào bếp
giúi con mực khô vào tay tôi. Rồi hắn móc thuốc lá ra, nách vẫn cắp chai rượu,
bật lửa lên đốt điếu thuốc hút tại chỗ. Đôi tròng mắt bé ti hí như mắt rắn đảo
quanh một vòng rất nhanh, khiến tôi phải sợ sợ, không dám nhìn hắn.
Tôi quạt than đỏ lên, nướng mấy con mực xong,
đặt lên cái đĩa kèm theo quả chanh và. một ít hạt tiêu giã nhỏ, bưng ra bàn.
Tư Mắm gọi một xị rượu đế, ngồi ngay ở đầu
bàn, chiếc bàn dài chỗ cửa ra vào, rót rượu ra cốc và lặng lẽ xé mực bỏ vào
miệng nhai nhồm nhoàm. Mụ vợ hắn ri thì ngồi chỗ góc bàn nhỏ bên trong, kê sát
vách. Thấy mụ mở nút chai "cột nhà vuông rót thứ rượu thơm thơm vào chiếc
cốc nhỡ, cho thìa đường vào, tôi vội vàng lấy ngay ra bát nước sôi đặt lên bàn,
trước mặt mụ ta.
- Thằng bé này ngoan quá! Em phải là đứa làm
bồi các nhà hàng lớn ngoài tỉnh, chứ không phải là chú nhỏ hầu rượu chỗ này
đâu?
Mụ cười cười khen tôi như vậy và chậm rãi thả
cốc rượu ngâm vào bát nước sôi. Hai bàn tay ngón búp măng thoăn thoắt mở con
dao xếp kiểu sáu lưỡi ra, cắt gọn nhẹ một lát chanh rồi cho vào cốc, úp đĩa lên
đậy lại. Giống hệt như cái lần mụ đã "chế biến món thuốc giải cảm” bận
trước.
- Hai ông bà ngồi chơi, nghỉ một chốc đi! Tôi
đi tắm một cái cho mát đã, - dì Tư Béo vừa nói vừa bước vào buồng lấy quần áo,
và khi trở ra, không quên bảo tôi: - Vo nắm gạo bắc lên bếp nấu nồi cháo đi,
con. Nhớ nấu loãng nhá!
Trong một thoáng, tôi đã làm xong việc bà chủ
bảo, rồi đến lặng lẽ ngồi bên bếp lửa, chỗ nghỉ ngơi và là nơi trú ẩn tốt nhất
cua tôi mỗi khi tôi muốn quan sát một người khách rượu nào đó ở bên ngoài.
Từ trong bếp lửa nhìn ra, không có một cử chỉ
nào của Tư Mắm lọt khỏi mắt tôi. Hắn uống hai cốc rượu liền, uống vội vàng,
xong lại xé mực nhai nhóc nhách, mắt luôn luôn ngó ra cửa... Hành tung của đôi
vợ chồng này có nhiều khác lạ, càng khiến tôi chú ý theo dõi. Những lần trước,
quán đông khách, Tư mắm vẫn đến uống rượu.
Mắt hắn luôn luôn nhìn vào cốc rượu, dường
như người đăm chiêu nghĩ ngợi, hoặc có một tâm sự đau buồn gì.
Hắn không mấy khi bắt chuyện với ai và không
nhìn ai. Chỉ khi nào hắn đưa cốc rượu lên uống, đôi mắt ti hí mới liếc ngang,
nhanh như tia chớp, ném cái nhìn trộm ra xung quanh. Đêm nay hắn không nhìn vào
cốc rượu, mà chỉ ngó ra cửa.
Không biết con mụ vợ nó làm gì ngoài góc bàn.
Chỗ tôi ngồi, khuất tấm vách ngang không trông ra được. "Chà, con qủy cái
này là một tay rượu không vừa đâu?". Tôi nghĩ thầm như vậy. Mới cách đây
có hai hôm mà nó đã mở thêm một chai "cột nhà vuông" nữa rồi. Dứt
khoát không phải là thuốc giải cảm như mụ ta nói. Thuốc thì người ta nhắm mắt,
nhắm mũi uống một hơi chứ đâu có ngồi nhấm nháp từng ngụm, thưởng thức một cách
khoái trá như những tay bợm rượu sành sỏi? Và bàn tay nó cầm thìa khuấy cốc, ngón
út cong lên đầy kiểu cách, có phải là bàn tay của người lam lũ đâu. Giá như đó
là những con mẹ che dù đầm từ ngoài tỉnh chạy vào, luôn mồm kêu là không có
nước ngọt tắm, không có nước đá uống thì là chuyện dĩ nhiên, không nói làm gì.
Vợ một tên lái mắm tèng xí (đồ bỏ, đồ vứt đi) mà chứng học đòi làm sang thế kia
ư?
Không? Dứt khoát là không phải. Bộ quần áo bà ba tầm thường của mụ chỉ là cái lốt
bên ngoài, không che giấu nổi cốt cách của mụ ta.
Con mụ quái qủy này đang làm gì ngoài đó? Câu
hỏi ấy cứ lởn vởn qua hình bóng những lưỡi lửa nhảy múa trước mắt tôi. Tôi
không thể chịu được nữa, bèn đứng dậy rón rén bước ra.
Mụ ta đang cắm cúi viết trên một mảnh giấy
nhỏ xé ra từ quyển sổ ghi chép các món tiền thu nhập hàng ngày. Cốc rượu vẫn
nguyên chưa đụng tới. Làm sao xem được mụ ta viết cái gì đây? Tôi lia mắt sang
thấy bát nước hâm rượu không còn bốc hơi nữa, bèn nảy ra ý nghĩ sẽ vờ cầm ấm
nước sôi đến rót thay vào bát nước nguội để có thể tới bên bàn mụ ta ngồi. Tôi
nén thở, bước rén bằng những đầu ngón chân và đứng sát bên lưng mụ, nhìn qua
vai mụ. Trên mảnh giấy, những dòng chữ Pháp viết tháu vội vàng, nhưng vẫn đẹp
như cắt, nghĩa như sau:
“llcB-15-5-/946. - Hai trung dội chính quy
trang bị đầy đủ. Một súng máy Bữ-ren. Cạnh đền: Một đại đội dân quân vũ khí thô
sơ. Đập Đá: Một trung đội hỗn hợp, mười cây súng trường. vài chục lưu đạn tự
làm lấy. 13.5: Một cán bộ quân sự cao cấp dã qua đây: Đoàn thuyền vận tải quân
lương đi về hướng Thới Bình... "
Những dòng chữ phía đuôi bị khuất qua mớ tóc
xõa bên vai mụ ta, không đọc được. Tôi nén thở, rướn người lên, tim đập thình
thịch trong ngực. Đột nhiên, mụ ta quay phắt lại khiến tôi giật mình suýt buông
rơi cái ấm xuống đất. Nét hốt hoảng vừa thoáng hiện trong đôi mắt to đen lay
láy của con mụ đàn bà nham hiểm khi vừa nhìn đến tôi lập tức biến ngay, và
nhường chỗ cho những tia nhọn hoắt như những mũi kim phóng vào mặt tôi.
- Xem trộm cái gì? - mụ
ta nén giọng hỏi khẽ, cặp môi mỏng dính run run dầy phẫn nộ.
Tư Mắm lập tức xô ghế đứng dậy. Tôi tư