
mày thôi. Cơm nhà tao cũng chẳng thừa?
Bà
ta nói lúng túng, giọng khê đặc như nén lại giữa cổ, bàn tay run run vờ cầm đôi
đũa, dôi mắt trừng trừng nhìn tôi. Từ bộ mặt giận dữ, chiếc cằn nung núc lúc
nào cũng ướt đầm mồ hôi của bà ta, đến mọi vật quen thuộc trong quán, tất cả cứ
mờ dần trước mắt tôi... Tít đằng xa kia, dưới gốc cáy bã đậu ở chỗ ông cụ già
bán rắn đã rời đi, một vệt ánh sáng nhờ nhờ phủ dài trên mặt đất bắt đầu sẫm
lại. Vẳng trong tai tôi, giọng nói ấm áp đầy trìu mến của ông già xa lạ:
"Cháu không về nhà à?" Từ trong ngực tôi như có một cục gì cứ dâng
lên, tôi cố nuốt xuống mà nó vẫn cứ trào lên nghẹn ngang giữa cổ. Tôi không nén
xuống được nữa, đành để cho nó thoát bật ra thành tiếng nấc và tôi đã khóc.
Hình
như dì Tư Béo chỉ chờ đợi có bao nhiêu đó. Nụ cười hả hê, chiến thắng của bà ta
lập tức nở ra như miếng bánh phồng tôm thả vào chảo mỡ đang sôi reo. Có lẽ bà ta
tưởng rằng thái độ lạnh nhạt và những lời mát mẻ của bà ta đã có hiệu quả trông
thấy. Mà như thế là đủ rồi.
Thường
thường, những người lớn sau khi thấy mình chiến thắng dược một đứa trẻ con,
hành hạ cho nó khổ sở đến điều, lại hay muốn tỏ ra rộng lượng, nhân hậu một cách
hết sức buồn cười.
- Chà,
hôm nay dì... như con mụ điên ấy? Đừng có chấp nê tao làm gì? Mày mà oán dì thì
mày phải tội đó. Chẳng qua là dì giận các lão già, rượu chịu thì cứ uống phứa
đi như nước, mà tiền thì một đồng cũng không chịu nhả ra!
Bà
chủ quán vừa nhăn nhó làm lành vừa gật gà gật gù thú nhận như vậy.
Bà
ta lăng xăng đi thắp đèn, cười nói bả lả, làm như không có chuyện gì vừa xảy
ra, một hay bảo tôi ăn cơm đi kẻo nguội.
Tất
nhiên là tôi phải ngồi vào bàn cùng ăn với bà ta thôi. Suốt bữa cơm, dì Tư Béo
không ngớt phàn nàn cho số phận hẩm hiu của mình. Rằng bọn đàn ông vô sỉ, thấy bà
ta một thân một mình giở trò lừa đảo, có đứa còn lợi dụng tình thế gay go giặc
sắp đánh vào đến nơi, cứ ỳ ra không trả nợ, thậm chí còn toan bắt nạt bà... Cơn
giận làm bà ta phát no, hay vì mải nói quên ăn không biết, bà ta cứ luôn gắp bỏ
vào bát tôi, cho đến khi tôi ăn xong rồi mà bát cơm trước mắt bà ta chưa vơi
được quá nửa.
-
Chúng nó đừng hòng bắt nạt bà! - dì Tư Béo kết thúc tràng kể lể của mình bằng
câu quyết liệt ấy, trước khi cầm bát đưa lên miệng để và nốt lưng cơm còn lại.
- Đúng như vậy thôi? - tôi buột miệng nói.
- Mà mày thấy có phải không? Đừng có đứa nào
hòng...
- Dạ. Người oai tín như dì thì cháng ai dám động
tới chéo áo chứ trông gì bắt nạt.
Bà
ta dặng hắng một tiếng, bộ mặt nom rất hả hê. Bây giờ tôi mới nghiệm ra rằng
chẳng riêng gì bọn lau nhau chúng tôi, mà người lớn người già lại càng rất
thích được khen cho dù đó là lời khen xỏ của một đứa trẻ con. Của đáng tội, nói
rộng ra thì chưa biết thế nào, chứ trong cái xóm chợ này, những tay sừng sỏ
nhất cũng chẳng dám động đến cái móng chân bà chủ quán rượu cô độc lắm phù phép
này. Không có mấy người là không nợ tiền bà. Cứ một đồng thì một ngày năm xu
lãi. Cần lúc nào, hỏi lúc nào cũng có. Ai gặp bà ta ngoài đường cũng chào. Bà
ta lại là người chắt bóp, tiện cặn, không đánh bài bạc gì, nên hai cái túi bóng
mỡ cài nứt kim băng cứ phồng lên, no tròn theo thân hình béo ních của chủ nó.
Cuộc đời và uy tín của bà ta, nói tóm lại đều tập trung ở hai cái núi nặng trĩu
giấy bạc này.
-
Lão Ba Ngù ngày hôm nay có tới đây không? - dì Tư Béo chợt hỏi tôi.
-
Không thấy đến. Việc gì thế, dì?
- Không. Cũng chẳng có việc gì. Hỏi thế thôi?
- Lúc
sáng cháu có gặp bác ấy ở chợ. Bác ấy mua con rắn to lắm. Bác ấy rủ cháu
về theo bác ăn cháo rắn chơi. Nhưng cháu không đi.
- Thảo nào? Chắc là nướng trọn mấy đồng bạc
của người ta nhờ lão đưa trả cho tao rồi. Hứ hự
Tôi cất dọn mâm bát xong, không biết làm gì,
nhận thấy bếp còn hồng bèn đi lấy ấm đặt lên. Dì Tư Béo thì ngồi nhai trầu tóp
tép ngoài chiếc chõng tre, tay không ngớt phẩy quạt xành xạch.
Đêm oi quá. Không có lấy một chút gió nhẹ cho
đỡ bức. Dường như cơn dông ban chiều đã phung phí quá trớn, giờ đây, đêm đến,
hết sạch gió rồi, đành hổn hển nén sự bực bội vào trong bóng đen dày đặc một
thêm nặng nề trùm xuống mặt đất mênh mang.
- Chào dì Tư. Gớm, mắc cơn dông hồi chiều,
chèo xuýt chết. Mệt rã người. Về tới quán dì, thấy khỏe ra ngay.
Tiếng cười lanh lảnh của mụ vợ Tư Mắm cùng
với chiếc áo bà ba lụa màu xanh nước biển của y xuất hiện trong quán như xua
tan bầu không khí ngột ngạt từ nãy giờ.
- Đã cơm nước gì chưa? -
dì Tư Béo bước xuống chõng, vặn to ngọn đèn, hỏi cách vồn vã.
Mụ đàn bà uốn lưng như một con mèo cái, đưa
mắt nhìn vào tận bếp rồi xòe đôi bàn tay trắng muốt để lên mặt bàn. Mụ thong
thả đặt đít xuống ghế, thở phào ra:
- Chừng này chưa có gì bỏ bụng thì có mà
chết! Ăn cơm rồi dì ạ. Nhưng nếu nhà còn thứ gì mặn mặn thì dì bắc hộ nồi cháo
hoa, chốc nữa húp vài bát cho nó tỉnh người.
- Bữa nay tôi đóng cửa cả ngày, có bán chác
gì đâu. Nhà còn một ít cá kho tiêu thôi. Tôi thèm, kho ăn chơi một bữa, hãy còn
nửa nồi đây! - dì Tư Béo đáp.
Tư Mắm khom người bước
vào quán, nách cắp