
người đi vào bên trong, Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh nói: “Xem ra em rất quen thuộc với chỗ này nhỉ!”
Ngô Tĩnh ngoảnh đầu lại nhìn anh, nói: “Em đến mấy lần rồi!”
“Đều là đi cùng chủ tịch Cổ à?”
Ngô Tĩnh chỉ cười mà không trả lời.
Hai người bước vào phòng, Cổ Triết Đông đứng dậy nói: “Đã lâu lắm rồi không gặp cậu, dạo này vất vả quá hả!”
Trương Hoa nói: “So với Ngô Tĩnh thì tôi nhàn rỗi hơn nhiều!”
Cổ Triết Đông nói: “Chỉ có ba người chúng ta, không cần khách sáo làm gì!”
Nhân viên phục vụ bước vào hỏi: “Chủ tịch Cổ, có thể đưa thức ăn lên được chưa ạ?”
“Mang lên đi!”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Nói chuyện được một lúc thì Cổ Triết Đông nói với Trương Hoa: “Lần này gọi cậu đến ăn cơm, một mặt vì lâu
rồi không ngồi nói chuyện với cậu, mặt khác là vì chuyện ‘mượn tạm’ Ngô
Tĩnh”.
Trương Hoa nói: “’Mượn tạm’ Ngô Tĩnh ư?”
“Không
phải là điều chuyển cô ấy khỏi bên này, chỉ là muốn nhờ cô ấy bỏ ra một
chút thời gian thôi! Tôi đã nói với Vân Vân rồi, sau này nó không cần
phải đi công tác nữa, cứ ở lại công ty làm việc, như thế Ngô Tĩnh cũng
sẽ có nhiều thời gian giúp tôi xử lý chuyện của tập đoàn!”
Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh, cười nói: “Chuyện này ngài cứ nói trực tiếp với Ngô Tĩnh, cô ấy đồng ý là được!”
Cổ Triết Đông nói: “Ngô Tĩnh là người cậu đưa đến, đương nhiên phải trưng cầu ý kiến của cậu xem có được hay không chứ!”
Ngô Tĩnh nhìn bộ dạng trầm ngâm của Trương Hoa liền hỏi: “Có phải anh có gì muốn nói với em không?”
Trương Hoa vừa lái xe vừa rút điếu thuốc ra hút: “Sao em lại thân thiết với Cổ Triết Đông như thế?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Như thế chẳng phải rất tốt sao? Cũng có lợi cho sự hợp tác giữa chúng ta và ông ấy!”
“Nhưng đây không phải là phương thức hợp tác mà anh trông đợi!”
“Ông ta có thể để em giúp ông ta xử lí công việc của tập đoàn cho thấy ông ta rất tin tưởng đội ngũ của chúng ta!”
“Là tin tưởng em chứ không phải tin tưởng đội ngũ của chúng ta.”
“Còn chẳng phải như nhau sao? Bản thân em là một thành viên trong đội ngũ ấy.”
Trương Hoa không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Đưa Ngô Tĩnh về đến nơi, Ngô Tĩnh đang chuẩn bị xuống xe thì Trương Hoa nói: “Anh vẫn hi vọng em đừng quá thân thiết với Cổ Triết Đông!”
Ngô Tĩnh ngoảnh đầu lại nói: “Sợ em thích Cổ Triết Đông hay là sợ Cổ Triết Đông thích em?”
Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh không nói gì, coi như không phủ định chuyện này. Ngô
Tĩnh nói: “Anh không cần lo cho em, em không dám nói em cực kì lý trí,
nhưng em dám khẳng định em lý trí hơn đa số các cô gái khác!”
Trương Hoa vừa lên tầng vừa nghĩ chuyện Ngô Tĩnh đến công ty mới. Bản thân anh cũng không hiểu rõ rốt cuộc cô gái này nghĩ gì, chẳng lẽ hồi đầu cô
tích cực tán thành chuyện hợp tác với Cổ Triết Đông là để tiếp cận Cổ
Triết Đông? Vậy thì tiếp cận Cổ Triết Đông là vì sự nghiệp hay là vị mục đích khác? Chẳng lẽ là vì thích Cổ Triết Đông? Hoặc là do tư duy quá lý trí, vượt qua cả hiện thực mới khiến cô thích
Lưu Huệ Anh nhìn
bộ dạng thất thần của Trần Dĩnh, cười nói: “Đi ăn với Ngô Tĩnh thì có gì mà phải lo lắng, đâu phải bọn họ chưa từng đi ăn riêng với nhau đâu!”
Trần Dĩnh nói: “Không phải là chuyện đó, là vì thái độ của Trương Hoa kìa!”
“Hôm nay Ngô Phong Hải nói với tớ, ngày mai anh ta về, đã hẹn Trương Hoa ăn
cơm tối rồi, bảo chúng ta cùng đi! Đến lúc ấy cậu sẽ có cơ hội nói
chuyện với anh ấy!”– Lưu Huệ Anh nói xong liền đứng dậy: “Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi tắm đi rồi đi ngủ cho sớm!”
Trương
Hoa mở cửa phòng, bật đèn phòng khách lên, thấy căn nhà trống rỗng, đột
nhiên hơi thất vọng. Hóa ra trong thâm tâm anh vẫn hi vọng Trần Dĩnh ở
đây. Tắm rửa xong, nằm trên giường ngắm bức ảnh phóng to của con gái,
Trương Hoa đột nhiên nói: Con nói xem, bố có nên tin mẹ hay không? Ngày
hôm sau đến công ty, anh vẫn không thấy Trần Dĩnh. Lúc sắp hết giờ, Ngô
Phong Hải và Cổ Vân Vân vừa về đến công ty. Ngô Phong Hải về một cái là
vào văn phòng Trương Hoa ngay, nói: “Anh về sớm mấy ngày nhỉ, bỏ lại tôi một mình ở khách sạn chán gần chết!”
Trương Hoa cười bảo: “Ngày mai tôi lại đi công tác rồi, còn anh thì được nghỉ ngơi vài hôm!”
“Vậy mai tôi cùng đi với anh, Cổ Vân Vân sau này không cần phải đi công tác
nữa, gánh nặng nghiệp vụ dồn cả lên vai tôi rồi, anh không thể không
giúp tôi được!”
“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề! Chỉ có điều anh mới về, cứ nghỉ ngơi vài ngày đi!”
“Sắp hết giờ làm việc rồi, đợi một lát chúng ta cùng đi ăn, chị dâu và Huệ Anh cũng qua, tôi đã liên lạc trước rồi!”
Trương Hoa vừa nghe thấy vậy, nghĩ một lát rồi nói: “Tối nay tôi không có thời gian ăn với mọi người rồi, tôi vẫn còn việc phải làm, vì là việc đột
xuất, thực sự bó tay đấy!”
“Không phải chứ, tôi vừa mới về, ngày mai anh lại đi, thế mà cơ hội ngồi ăn cùng cũng không có!”
“Muốn uống rượu thì thiếu gì cơ hội!”– Nói rồi lại cười bổ sung thêm: “Hơn
nữa mục tiêu của anh không phải là tôi, là Lưu Huệ Anh kìa. Có cô ấy là
Ngô Phong Hải nói: “Thôi được rồi, tối nay nếu xong sớm thì qua nhé!”
Gần như tất cả mọi người trong công ty đều đã ra về, Trương