
Dương Uy đã nói: “Xem ra dạo này đúng là em rất bận, không phải vì anh gọi chắc em cũng không qua
bên này!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Dạo này anh đã quen với công việc rồi chứ?”
“Cũng sơ sơ thôi!”
“Những việc ban nãy anh nói trong điện thoại không thành vấn đề, Kỉ Oanh sinh
con, anh nên ở bên cạnh cô ấy, sau này em sinh con, chắc chắn cũng muốn
có chồng ở bên cạnh!”
“Thế trong thời gian anh xin nghỉ sẽ do ai làm quản lý tạm thời?”
“Nghiêm Lộ”"
“Nghiêm Lộ ư? Cậu ta có thích hợp không? Em nên biết trong lòng cậu ta nghĩ gì chứ!”
Ngô Tĩnh cười: “Anh yên tâm, anh còn không tin em sao?”
“Em sắp xếp như thế chắc là cũng có lý do của em, anh cũng không cần hỏi nhiều làm gì!”
“Nhưng em cũng phải nói trước, mặc dù là nghỉ phép nhưng bên khách hàng anh
vẫn không được bỏ qua đâu, nhất định phải giữ liên lạc với họ!”
Lúc Ngô Tĩnh nói với Nghiêm Lộ chuyện này, Nghiêm Lộ nói: “Cô yên tâm, nhất định sẽ không có vấn đề gì!”
Ngô Tĩnh nói: “Một thời gian nữa Lý Dương Uy mới nghỉ, anh chuẩn bị trước đi, tôi và Trương Hoa đều tin tưởng anh!”
Ngô Tĩnh vừa đi ra, Cổ Triết Đông đã gọi điện đến. Ngô Tĩnh nói: “Chủ tịch Cổ có gì cần dặn dò ạ?”
Cổ Triết Đông cười nói: “Lại phải làm phiền cô Ngô Tĩnh, có một phương án
này tôi muốn lắng nghe ý kiến của cô! Nếu có thời gian tối nay chúng ta
lại gặp nhau ở chỗ cũ nhé!”
Ngô Tĩnh cười: “Chủ tịch đã có lời, cho dù không có thời gian cũng phải đến chứ!”
Xe đi vào trong thành phố, Ngô Phong Hải nói: “Chúng ta đến nhà hàng nào ăn bây giờ?”
Trương Hoa nói: “Hôm nay tôi không muốn đi ăn với mọi người, tối nay tôi còn có việc!”
Cổ Vân Vân nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta về nhà ăn đi!”
Ngô Phong Hải nói: “Trương Hoa có việc, Cổ Vân Vân có thể về nhà ăn, chỉ
còn lại tôi một thân một mình đành tự tìm chỗ nào đó ăn vậy!”
Trương Hoa cười: “Chắc chắn có người muốn đi ăn với anh chàng độc thân này đấy!”
Trương Hoa đưa Cổ Vân Vân về nhà, hỏi Ngô Phong Hải: “Tôi đưa nh đến đâu đây?”
Ngô Phong Hải nói: “Tùy anh muốn thả tôi xuống đâu thì thả!”
“Hay là tôi đưa anh đến nhà Lưu Huệ Anh nhé? Chắc là anh quen thuộc chỗ đó lắm nhỉ?”
“Đừng có nói bậy, thả tôi xuống chỗ phía trước kia là được rồi!”
Trương Hoa vừa lên tầng vừa nghĩ đến cảnh tượng Trần Dĩnh ở nhà làm cơm chờ
mình về lần trước. Mở cửa vào nhà, trong phòng im phăng phắc, Trần Dĩnh
không có ở đây khiến Trương Hoa không khỏi thất vọng, thầm nghĩ: chẳng
nhẽ Trần Dĩnh không biết hôm nay mình về? Sau đó mới nhớ ra kế hoạch vốn là ngày mai mới về, nhưng rất nhiều người trong công ty biết chuyện hôm nay bọn anh về mà, là Trần Dĩnh không hỏi mọi người ở công ty hay là cô ấy biết nhưng không đến?
Ngô Phong Hải xuống xe liền đi lang
thang một lúc, do dự một hồi lâu mới quyết định gọi cho Lưu Huệ Anh. Lúc này Lưu Huệ Anh đang lúi húi trong bếp với Trần Dĩnh. Trần Dĩnh nói:
“Tối mai cậu qua nhà Trương Hoa với tớ đi, bảo Trương Hoa dẫn cả Phong
Hải đến, bốn người chúng ta cùng ăn cơm!”
“Ok!” - Lưu Huệ Anh vừa nói xong thì nghe thấy có tiếng điện thoại, lấy ra xem là ai. Trần Dĩnh hỏi: “Ai gọi thế?”
Lưu Huệ Anh nói: “Ngô Phong Hải!”
Trần Dĩnh cười nói: “Có phải gọi để nói với cậu ngày mai anh ta về không?”
Lưu Huệ Anh nghe điện, Ngô Phong Hải liền nói: “Tôi đi công tác về đến
thành phố rồi, tối nay Trương Hoa có việc nên không đi ăn với tôi, đi
một mình cũng chán, tối nay nếu rảnh thì ra ngoài ăn cơm với tôi đi!”
Lưu Huệ Anh ngạc nhiên nói: “Anh về rồi à? Chẳng phải nói mai mới về sao?”
“Theo lịch thì mai mới về, nhưng lần này khá thuận lợi nên về sớm một hôm,
rất nhiều người ở công ty biết mà, Trần Dĩnh chắc cũng biết đấy!”
“Tôi đang ở cùng với Trần Dĩnh, đang chuẩn bị nấu cơm, đợt lát nữa tôi trả lời anh nhé!”
“Đúng thế, về sớm một ngày, Ngô Phong Hải nói ở công ty có rất nhiều người biết mà!”
“Đều tại tớ hai ngày nay không đến công ty!” Trương Hoa bật đèn trong phòng khách, nhìn thấy mấy chậu hoa cũ đã chết, được
thay bằng mấy chậu hoa mới. Trương Hoa đến bên thềm đặt các chậu hoa,
đứng rất lâu, sau đó ra ghế sô pha ngồi hút thuốc.
Vốn dĩ nghĩ có Trần Dĩnh ở đây, giờ không có cô ở đây, tự nhiên anh lại chẳng biết làm gì. Trương Hoa dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhắm mắt dựa lưng vào
ghế.
Lúc Trương Hoa nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì điện thoại đổ chuông. Trần Dĩnh nói: “Anh về rồi à?”
Trương Hoa đáp: “ Ừ “
“Nghe Ngô Phong Hải nói tối nay anh bận à?”
“Sao em biết?”
“Phong Hải gọi điện cho Huệ Anh hẹn ra ngoài ăn cơm, vừa hay Huệ Anh lại đang ở chỗ em!”
“Hóa ra là vậy!”
Trần Dĩnh lại nói: “Thế anh có thời gian cùng ăn cơm với bọn em không?”
Trương Hoa nói: “Bọn em ăn đi, anh vẫn đang dở việc!”
Chẳng còn cách nào cả, đã nói với Ngô Phong Hải rằng tối nay có việc, giờ
không thể lại nói không có việc gì được, lại càng không thể nói rằng vốn dĩ cứ nghĩ Trần Dĩnh đang ở nhà đợi anh về. Trần Dĩnh có hơi thất vọng, nói: “Vậy thì em với Lưu Huệ Anh đi vậy!”
Cúp điện thoại, Trương Hoa cảm thấy bản thân mình thật giả tạo. Ngồi một át, anh đi tắm rồi
xuống lầu ăn tạm cái gì. Ăn cơm xong, Trương Hoa đi lang tha