
rong thâm tâm cô không hề vui vẻ.
Buổi sáng, Trần Dĩnh thức
giấc, thấy đầu óc nặng trịch mới nhớ ra hôm qua mình đã uống quá nhiều.
Cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại muốn uống như thế, là bởi vì
nhìn thấy Lí Dương Uy và Kỉ Oanh hạnh phúc bên nhau ư? Hay là bởi vì
nhìn thấy sự quan tâm tình cảm của Ngô Phong Hải dành cho Lưu Huệ Anh?
Hoặc cũnh có thể là vì Trương Hoa rất ít chú ý đến cô, phần nhiều thời
gian đều dành để bàn bạc chuyện công việc với cô? Hay là bởi vì Trương
Hoa sắp phải làm việc chung với Cổ Vân Vân?
Trần Dĩnh nhìn xuống
người, ngoài chiếc áo khoác đã được cởi ra thì quần và tất vẫn y nguyên
như tối qua. Trần Dĩnh khó nhọc ngồi dậy, toàn thân đau ê ẩm, mệt mỏi lê bước ra phòng khách, chợt nhìn thấy Trương Hoa đang nằm ngủ trên ghế sô pha, không khí nồng nặc mùi thuốc lá.
Chẳng lẽ anh ấy ở đây cả
đêm không về nhà ư? Chẳng lẽ anh ấy không yên tâm về mình? Chẳng lẽ thực ra anh ấy vẫn rất quan tâm đến mình ư? Trần Dĩnh đột nhiên lại cảm thấy vô cùng cảm động, liền vào trong phòng lấy cái chăn trên giường ra đắp
lên người anh.
Vừa đắp chăn lên người Trương Hoa thì anh tỉnh giấc. Trương Hoa ngồi dậy hỏi: “Em dậy rồi à?”
Trần Dĩnh nói: “Sao anh không lên giường mà ngủ? Đâu phải giường không đủ rộng?”
Trương Hoa đứng dậy, vươn vai một cái rồi nói: “Có phải uống rượu rất thú vị không?”
Trần Dĩnh bối rối đành chuyển chủ đề: “Người gì mà, không biết cởi quần với cả tất cho người ta nữa!”
Trương Hoa nói: “Cứ cẩn thận một chút vẫn hơn! Em uống nhiều như thế, ngộ nhỡ
em hô hoán lên, cành sát đến anh biết giải thích thế nào?”
“Anh
chỉ biết dẻo mỏ thôi!” - Nói rồi liền mang chăn vào trong phòng ngủ,
nói: “Anh lên giường nằm một lát hay là thôi không ngủ nữa?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên qua công ty mới làm việc, làm gì có thời gian mà ngủ tiếp?”
“Xin lồi, ngay ngày đầu tiên đã khiến tinh thần cả hai cùng mệt mỏi, em đi
tắm trước đây, còn anh thì sao? Có cần về nhà thay quần áo không?”
“Thôi bỏ đi, có phải đi xem mắt đâu!”
Lúc Trương Hoa và Trần Dĩnh vào công ty mới, Ngô Phong Hải và Ngô Tĩnh đã
đến rồi. Ngô Tĩnh nói: “Cổ Vân Vân đang ở trong văn phòng, hai người vào chào hỏi đi, dù gì cô ấy bây giờ cũng là tổng giám đốc!” Trương Hoa của Cổ Vân Vân đã cười nói: “Thật hiếm có, lần đầu tiên thấy cậu đi làm sớm thế này!”
Cổ Vân Vân đứng dậy, cũng cười nói: “Ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn rồi, đây chẳng giống như tác phong của Trương Hoa!”
Trần Dĩnh nói: “Vân Vân, thật ngại quá, tối qua chúng tôi ngủ không ngon giấc, sáng nay dậy hơi muộn!”
Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh, biết cô cố ý nói vậy, Cổ Vân Vân
chắc chắn sẽ hiểu nhầm câu nói này. Cổ Vân Vân chẳng có phản ứng gì lớn
lắm, chỉ nhìn Trần Dĩnh nói: “Lâu lắm không gặp cô, kì thực tôi cứ muốn
gặp để nói một tiếng xin lỗi!”
Trần Dĩnh cười nói: “Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, thật không ngờ chúng ta lại cùng làm việc với nhau!”
Cổ Vân Vân nói: “Bởi vì giám đốc tài vụ vẫn chưa chọn được, tạm thời đành phải làm phiền cô rồi!”
Trần Dĩnh nói: ‘'Không sao, hiện giờ Tỉnh Tỉnh đã có bà nội chăm sóc, tôi và Trương Hoa đều rảnh rỗi, công việc có bận rộn một chút chắc cũng không
sao!”
Trương Hoa lại nhìn Trần Dĩnh, Trần Dĩnh cũng nhìn anh,
nói: “Vậy em về phòng tài vụ trước, anh và Vân Vân nói chuyện đi!”, ra
đến cửa Trần Dĩnh lại ngoảnh đầu lại nói với Trương Hoa: “À phải rồi, mẹ dặn nếu cuối tuần chúng ta có thời gian thì về thăm Tỉnh Tỉnh đấy!”
Cổ Vân Vân nhìn theo Trần Dĩnh, nói với Truơng Hoa: “Tôi thật ngưỡng mộ hai người, đã sống chung với nhau rồi đấy à?”
Trương Hoa vốn định phủ nhận, nhưng nhìn Cổ Vân Vân rồi lại thôi.
Cổ Vân Vân cười nói: “Thôi không bàn những chuyện này nữa, sau này ở công
ty chúng ta chỉ bàn chuyện công việc, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ
tôi nhiều hơn, dù gì tôi đến đây cũng chỉ là để học hỏi thôi!”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, cảm thấy cô bây giờ thay đổi khác hẳn
Biểu hiện của Cổ Vân Vân khiến cho Trương Hoa hơi bất ngờ, đầu tiên là việc
đi làm, buổi sáng không bao giờ đi làm muộn. Bởi vì đang trong giai đoạn trù bị nên công ty họp hành khá nhiều, công việc lặt vặt cũng nhiều, Cổ Vân Vân cũng thường xuyên làm đến muộn mới về.
Thái độ của Cổ
Vân Vân cũng có thay đổi rất lớn, luôn nói rằng mình đến để học hỏi, nên luôn tham gia tất cả các cuộc họp, nghiêm túc hơn trong công việc.
Mỗi khi làm việc riêng với Trương Hoa, cô không bao giờ đề cập đến vấn đề
riêng tư. Lúc này Trương Hoa mới biết Cổ Vân Vân đến không phải chỉ để
mang danh hão mà đích thực là đến để làm việc nghiêm túc. Ngoài ra,
Trương Hoa phát hiện chỉ cần Cổ Vân Vân chịu khó làm việc thì khả năng
cũng không tồi.
Trần Dĩnh vốn dĩ cứ lo lắng thái độ của Cổ Vân
Vân, nhưng dạo này lại thấy Cổ Vân Vân không hề có ý định tiếp cận với
Trương Hoa, hơn nữa lại rất nhiệt huyết trong công việc.
Dần dần
Trần Dĩnh cùng cảm thấy yên tâm hơn, nhưng cũng cảm thấy mông lung hơn.
Tại sao Cổ Vân Vân đột nhiên lại thay đổi nhanh như thế? Cô ta đã thực
sự từ bỏ Trương Hoa hay là đang cố ý “lạt mềm buộc chặt'’? Là cô