
không muốn đi!
Trương Hoa ngạc nhiên nói: “Trước đây chẳng phải cậu luôn trách tôi không nói cho cậu biết hay sao?”>
- Hôm nay tôi hơi khó chịu, không đi đâu!
4.
Chưa hết giờ làm Cổ Vân Vân đã rời khỏi công ty, cô bảo với Trương Hoa là
muốn về nhà nghỉ ngơi. Trương Hoa nói: “Vậy cậu về nhà nghỉ trước đi!”
Cổ Vân Vân đi ra đến cửa rồi còn ngoảnh lại dặn dò: “Buổi tối uống ít rượu thôi!”
Trương Hoa cười xòa: “Biết rồi, lắm lời như bà già!”
Cổ Vân Vân không lái xe về nhà mà lái xe đến công ty Trần Dĩnh, đợi cô hết giờ làm.
Gần đây cứ hết giờ làm là Trần Dĩnh lại đi bộ về nhà. Nhà cô thuê trọ cách
công ty khoảng bốn trạm xe buýt, thường ngày cô đều ngồi xe buýt đi làm, nhưng giờ cô chấp nhận đi bộ, cô nghĩ chịu khó vận động sẽ có lợi cho
thai nhi.
Vừa ra khỏi công ty, Trần Dĩnh đã nghe thấy tiếng còi
bim bim liền ngoảnh đầu ra nhìn. Cô nhận ra xe của Cổ Vân Vân, hơn nữa
lúc này Cổ Vân Vân đã kéo cửa kính xuống, thò đầu ra ngoài cửa xe.
Nhìn thấy Cổ Vân Vân, Trần Dĩnh hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ không
biết cô ta vừa hay đi ngang qua hay là đã biết chuyện mình quay lại đây
làm việc rồi? Mặc dù nghĩ vậy, Trần Dĩnh vẫn đi về phía xe của Cổ Vân
Vân, mỉm cười hỏi: “Sao chị lại ở đây?”
- Chị đến thăm em, lên xe đi! Tối nay chúng ta kiếm chỗ nào ngồi!
Cổ Vân Vân vừa lái xe vừa liên tục nhìn xuống bụng Trần Dĩnh. Thấy vậy,
Trần Dĩnh liền hỏi: “Giờ vẫn còn sớm, chưa nhìn ra đâu, chắc phải đợi
thêm một, hai tháng nữa mới rõ bụng chị ạ!”
Cổ Vân Vân nghe xong không nói gì thêm. Trần Dĩnh cũng chẳng biết nói gì, trên đường đi cả hai cứ im lặng như vậy.
5.
cũng chịu mở miệng: “Hay là chúng ta đến quán cà phê nhé, cho yên tĩnh một chút!”
- Ok! - Trần Dĩnh đáp.
Xe dừng lại tại một quán cà phê. Sau khi gọi cà phê và đồ ăn, Cổ Vân Vân liền hỏi: “Trương Hoa có biết em quay lại đây không?”
- Em không biết, em chỉ nói với bạn học của em thôi!
- Thảo nào Trương Hoa không nói cho chị biết, hóa ra anh ấy cũng không biết!
Trần Dĩnh nhìn Cổ Vân Vân, hỏi: “Gần đây hai người hay đi chung với nhau lắm à?”
- Anh ấy đã đến làm việc ở công ty chị rồi! - Cổ Vân Vân đáp.
Trần Dĩnh hơi kinh ngạc: “Anh ấy đến công ty chị làm việc ư? Bộ phận nhân sự à?”
Cổ Vân Vân lắc đầu: “Không, trực tiếp tham gia lập kế hoạch thị trường và
cạnh tranh kinh doanh, hiện nay anh ấy đang nhắm vào đối thủ cạnh tranh
là công ty điện tử Kinh Thao của Lục Đào.”
Nghe đến đây, Trần Dĩnh không khỏi giật mình, cúi đầu không nói gì.
- Em không ngạc nhiên à? - Cổ Vân Vân hỏi.
Trần Dĩnh ngẩng đầu lên, bắt gặp Cổ Vân Vân nhìn mình chằm chằm, cuối cùng khẽ nói: “Chị biết rồi à? Trương Hoa nói với chị ư?”
Cổ Vân Vân không trả lời, điều này khiến cho Trần Dĩnh nảy sinh một ảo
giác. Cổ Vân Vân lảng sang vấn đề khác: “Dạo này Trương Hoa đang thực
hiện một loạt các phương án đối phó với Lục Đào, anh ấy muốn đánh sập
công ty điện tử Kinh Thao ấy!”>
- Trương Hoa luôn thích một
cuộc sống yên ổn, hơn nữa anh ấy nhìn nhận con người và sự vật rất đơn
giản, sao có thể cạnh tranh với Lục Đào.
- Em nghĩ năng lực của
Lục Đào mạnh hơn Trương Hoa rất nhiều đúng không? Xem ra em thích những
người đàn ông có năng lực, thành đạt nhỉ!
Trần Dĩnh vội nói: “Em không có ý đó, em làm việc ở công ty điện tử Kinh Thao mấy năm rồi, em
biết Lục Đào rất có năng lực, sợ Trương Hoa sẽ phải chịu thua thiệt
thôi!”
Công ty điện tử Kinh Thao là công ty đầu tiên Trần Dĩnh
làm việc, Lục Đào là tổng giám đốc đầu tiên của cô. Trong mắt cô, Lục
Đào là người không có trình độ văn hóa cao nhưng có thể khiến người khác cực kì ngưỡng mộ, từ một thanh niên nghèo rớt mồng tơi trở thành tổng
giám đốc một công ty điện tử lớn, lại phấn đấu học để có bằng MBA.
Mặc dù mấy chục năm lăn lộn trên thương trường cùng với lối sống trăng hoa
trong suốt thời gian dài khiến cho Lục Đào trông già hơn lứa tuổi năm
mươi của mình, khuôn mặt lại không mấy hài hòa, cân đối nhưng trong lòng Trần Dĩnh, tuổi tác và tướng mạo chẳng là gì, cô chỉ nhìn thấy hình ảnh một Lục Đào tài giỏi, thành đạt trong sự nghiệp, biêt chăm lo cho gia
đình. Vì vậy khi mới tốt nghiệp ra trường, một cô gái chưa từng trải
trong tình yêu như cô đã rơi vào lưới tình của Lục Đào.
Mãi cho
đến hôm nay, trong lòng cô vẫn còn tồn tại một thứ tình cảm khó mà diện
tả được đối với Lục Đào, đặc biệt là sự thừa nhận khả năng của Lục Đào.
Bởi vì cô không biết rõ hoản cảnh cụ thể của Lục Đào nên đến giờ cô vẫn
cho rằng mình là người đàn bà thứ hai của Lục Đào ngoài vợ anh ta. Cô
luôn nghĩ rằng, một người đàn ông dốc toàn bộ tâm huyết cho công việc,
hơn nữa ngày nào cũng về rất sớm như Lục Đào không thể nào có một lối
sống chơi bời phóng túng được.
Chính bởi ngưỡng mộ tài năng của
Lục Đào, cô mới cho rằng Trương Hoa không phải là đối thủ của Lục Đào.
Trong lòng cô, Trương Hoa mãi mãi là một chàng trai thuần phác và hiền
lành.
7.< />
Đúng lúc ấy, món ăn và cà phê được
đưa lên. Cổ Vân Vân đặt thức ăn trước mặt, nói: “Đó là Trương Hoa trước
đây, Trương Hoa hiện giờ đã không còn ưa thích cuộc sống bình yên