Insane
Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326021

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

y vui vui mà chẳng hiểu vì sao. Thực ra, tối nào anh

cũng nghĩ không biết Trần Dĩnh dạo này thế nào? Mặc dù hoài nghi đứa bé

trong bụng cô không phải là của mình, nhưng cũng có thể nó chính là con

anh. Hôm ấy, trong lúc quá giận dữ và kích động, anh đã đuổi Trần Dĩnh

về nhà cô, sau đó trong lòng anh luôn thấy nhức nhối.

Lúc này

anh nghĩ, một khi Trần Dĩnh đã quay lại đây làm việc, lại ở trong nhà bố mẹ anh, điều đó chứng tỏ sau khi li hôn, Trần Dĩnh không hề liên lạc

với Lục Đào, đứa bé ấy chắc chắn là con của anh. Nghĩ như vậy, anh lại

thấy có thể tha thứ cho việc bố mẹ và Trần Dĩnh không nói với anh về

chuyện này.

3.

Đang nhìn theo Trần Dĩnh và bạn cô rời đi thì Cổ Vân Vân gọi điện đến, bảo anh qua ăn cơm. Trương Hoa bảo Cổ Vân

Vân mình đang có chuyện, tối nay không đi cùng cô được.

Đối với

Cổ Vân Vân, Trương Hoa có một thứ tình cảm khó mà diễn tả được. Khi anh

biết Cổ Vân Vân với mình là lần đầu tiên, anh cảm thấy áy náy, đồng thời cũng thay đổi cách nhìn nhậnCổ Vân Vân, ít nhất anh cảm thấy Cổ Vân Vân không phải loại con gái dễ dãi, tùy tiện.

Nhưng lần ấy anh quan hệ với Cổ Vân Vân trong tình trạng say khướt, chẳng có chút kí ức rõ

ràng nào. Chính bởi điểm này, tình cảm của anh với Cổ Vân Vân càng khó

có sự tiến triển.

Gần đây Cổ Vân Vân thường xuyên bảo anh đến

nhà cô ăn cơm nhưng Trương Hoa đều từ chối. Anh biết nếu như đi đồng

nghĩa với điều gì. Còn nữa, Cổ Vân Vân nhiều khi đưa anh về nhà còn bám

theo anh lên nhà, ở lại rất khuya. Trương Hoa hiểu rõ những gì Cổ Vân

Vân đang nghĩ, nhưng cuối cùng đều nghĩ cách để bảo cô về.

Sau

khi từ chối Cổ Vân Vân, anh không vào khu thương mại nữa mà về thẳng

nhà. Buổi tối, anh tự làm vài món và mua hai chai bia. Dạo này nếu không ra ngoài ăn đồ ăn nhanh một mình thì cũng đi ăn với Cổ Vân Vân, lâu lắm rồi không động tay nấu nướng.

Bật ti vi lên, vừa uống bia vừa

xem ti vi, Trương Hoa bỗng cảm thấy dường như mình đang trở lại gian

đoạn trước khi li hôn. Trần Dĩnh thích vừa ăn vừa xem ti vi, còn anh thì ngồi bên cạnh uống bia, ngắm cô chăm chú dõi mắt vào màn hình ti vi. Có lần Trần Dĩnh bê bát cơm, ngồi bất động rất lâu, nhìn kĩ anh mới thấy

hóa ra cô đang khóc vì một bộ phim buồn trên ti vi, Vì chuyện này mà

Trương Hoa đã cười cô rất nhiều lần.

4.

Trương Hoa ăn

xong, dọn dẹp bếp núc, ngồi xuống ghế xem ti vi. Mắt mặc dù chăm chú

nhìn lên màn hình nhưng đầu óc lại nghĩ đi đâu đâu. Bản thân anh luôn

thích một cuộc sống bình dị và đơn giản, hồi đầu sống với Trần Dĩnh, gần như tối nào anh cũng ở nhà, cũng chẳng có hoạt động vui chơi giải trí

nào, hết giờ làm là về nhà nấu cơm, ăn cơm, xem ti vi, thỉnh thoảng chơi điện tử trên máy tính, còn Trần Dĩnh thì tiếp tục xem ti vi. Anh cảm

thấy cuộc sống như vậy thật tốt, rất bình yên và thanh thản.

Cuối tuần, cả hai cùng dọn dẹp phòng ốc, sau đó đi siêu thị gần đấy mua đồ,

thỉnh thoảng đi hiệu sách. Trần Dĩnh nói mua vài cuốn về đọc nhưng

Trương Hoa phát hiện ra sách của cô ngày một nhiều nhưng cô chẳng hề

động đến. Hỏi cô vì sao mua sách mà không đọc, cô bảo để đó đọc dần.

Trương Hoa cười bảo trừ phi trong nhà không có ti vi, hoặc đài truyền

hình không phát mấy bộ phim tình cảm, thần tượng thì có lẽ cô mới có

thời gian đọc sách.

Nhưng một câu nói của mẹ đã khiến Trương Hoa chìm vào mớ suy nghĩ rối bời. Mẹ anh nói trong điện thoại: “Con ít gọi

về nhà cũng được, nhưng có thời gian thì gọi điện cho cái Dĩnh đi, hỏi

xem tình hình gia đình nó thế nào, dù gì đứa bé cũng là con của con!”

5.

Câu nói này của mẹ đã gây cho Trương Hoa một cú sốc lớn, đồng thời cũng

khiến cho một chút ít kí ức ấm áp mà anh vừa dựng lên lúc trước lại tan

tành ngay tức khắc.

Anh đang nghĩ, Trần Dĩnh quay lại mà không

nói với anh hay người nhà, có khi nào cô sẽ liên lạc với Lục Đào không?

Lúc này trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Lục Đào xoa đầu cô ở trong

quán cà phê. Nếu Trần Dĩnh không liên lạc với anh và gia đình mà liên

lạc với Lục Đào; vậy thì đứa bé có phải con của Lục Đào không?

Hơn nữa bộ dạng cô ấy lúc chiều đi chơi với bạn chẳng thấy có chút bi lụy

nào, hơn nữa sao chia tay với bạn học sớm thế? Sao buổi tối không đi với bạn? Chẳng nhẽ tối cô ấy còn đi đâu nữa?

Những “nghi kị”, “suy

đoán” mãi mãi là căn bệnh lớn nhất của loài người, là khúc rẽ trong đời

người, đặc biệt là giữa vợ chồng, người thân, bạn bè… nó chính là cái

“nhọt độc” phá hoại tình cảm đôi bên.

Chân tướng chỉ có một,

nhưng “suy đoán”, “nghi kị” có thể khiến cho chân tướng biến thành hai,

ba… thậm chí là vô số. Vì vậy nói chuyện chân thành là cách tốt nhất.

Đáng tiếc là hiện giờ Trần Dĩnh và Trương Hoa đều không biết những điều

này. Trương Hoa thà tin vào những “phán đoán” của bản thân chứ không

muốn đi tìm hiểu rõ ngọn ngành. Còn Trần Dĩnh thì hoàn toàn không hay

biết về những “nghi kị” và “suy đoán” của Trương Hoa.

6.

Giá như hồi đầu Lục Đào và Trần Dĩnh không chọn khách sạn nơi Lí Dương Uy

làm việc, giá như Trương Hoa không nhìn thấy Trần Dĩnh và Lục Đào ở

trong quán cà phê, giá như Trần Dĩnh quay lại và